Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, trường bào của Tử La Lan không một tiếng động buông xuống rồi lại buông xuống, phảng phất như toàn bộ không gian của hắn xuất phát từ trường bào, có lẽ, trường bào của hắn chính là góc không gian, mang theo sự trầm tĩnh rất cổ xưa. 
An Nặc có chút kinh ngạc nhìn Tử La Lan, hắn đẹp như búp bê, lông mi thật dài buông xuống, con mắt hắc sắc ôn hòa mà hắc ám, mang theo một nét phong tình. 
Tử La Lan ngẩng đầu nhìn y, có hơi chút sửng sốt. 
An Nặc: “Nên đi thôi, vi rút đã xâm nhập.” 
“Đúng vậy,” Tử La Lan khe khẽ nói, “như ngươi thấy, toàn bộ không gian đã bị ăn tươi, chỉ còn lại một mảnh hắc ám.” 
An Nặc lại đi về phía trước 2 bước, y có chút không yên, trước đó, y chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Tử La Lan xa lánh như thế. 
“Chúng ta hẳn là nên đi mau.” An Nặc, tuy y đi tới vài bước, thế nhưng cũng không đến gần hắn được. 
Mà đối diện cái lưỡi hái tử thần đâm thẳng vào ngươi vong kinh kia, y thấy sau lưng vong linh có một đôi cánh trắng tinh, tinh khiết cùng sạch sẽ, trong hắc ám tối tăm, quả thật là một màu sắc chói mắt. 
“Cánh của vong linh xuất hiện, nơi này không thể cầm cự được lâu.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, “tiễn của Phong Chi Xạ Thủ sẽ đem người trở về.” 
“Ta muốn không phải là trở về!” An Nặc bỗng nhiên kêu lên, “ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi giữ hắn để làm chi, qua đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288741/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.