Trong nháy mắt dâng lên bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng song phương lại còn 1 dạng không phô bày ra. 
Biểu tình của Kiêu Ngạo vẫn là lạnh nhạt, Ngải Tư cùng Lôi Na Tư đã cầm vũ khí trong tay đứng bên cạnh hắn. 
Về phần An Nặc, ‘chủ nhân’ của Tử La Lan lại có vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến, giống như chuyện phát sinh trước mắt cùng y không có quan hệ. 
“A, phong chi xạ thủ a…” vong linh nheo lại con mắt nhìn chằm chằm Kiêu Ngạo, “ngươi cảm thấy đề nghị của ta không tốt sao?” 
“Ta cảm thấy đề nghị của ngươi không tệ, nhưng cách cam tâm tình nguyện để ngươi giết còn rất xa a,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, hắn lộ ra một cái dáng tươi cười ôn hòa, lại khiến Tử La Lan cảm thấy 1 hồi băng lãnh. 
“Được rồi,” vong linh đem tiễn từ trên người rút xuống, nhún nhún vai, “ta không miễn cưỡng người khác tiếp thu ý kiến của ta, đây là nguyện vọng của các ngươi.” 
Sau khi hắn nói xong, cảnh sắc bắt đầu vặn vẹo. 
Thực ra mọi người đều minh bạch, không phải có gì đó xảy ra sau khi hắn chết. Chẳng qua là không gian xung quanh bị bóp méo mà thôi. 
Đó là một đại sảnh rất lớn, tựa như một sân bóng mi ni, sau khi vong linh xuất hiện, thì xuất hiện 1 tảng đá có hình thù của quái vật, Tử La Lan chính là bị dọa sợ một phen. 
Hắn biết có kỹ năng triệu hoán quái vật, nhưng tối đa cũng chỉ triệu được 1,2 con, làm sao có thể thoáng cái nhiều như vậy … 
Trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288720/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.