Lo lắng cho việc chụp bìa ngày hôm sau, Kiều Dĩ Hàng luyện đến cấp ba mươi bảy thì lưu luyến không thôi lăn ra ngủ trên đất.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chu đúng sáu giờ gọi hắn rời giường.
Kiều Dĩ Hàng đương nhiên không dậy sau đó tám giờ kém tự mình lái xe tới tạp chí phỏng vấn.
Phỏng vấn “Úc Đan“ là do đích thân chủ biên Hoàng Khánh Phân tự mình ra ngựa khiến Kiều Dĩ Hàng có điểm phổng mũi.
Ngay từ ban đầu, hai bên đều rất khách khí. Câu chuyện cứ thế mà tiến triển. Sau khi đã hỏi thăm đủ thông tin sơ bộ cùng tâm tình của đối phương hôm nay, Hoàng Khánh Phân phát dấu hiệu tấn công.
“Tại lễ trao giải ngươi mặc vest trắng trông rất tuấn tú.“ Trước tiên cấp một viên đường.
Kiều Dĩ Hàng cười.
“Nhìn qua ti vi ta thấy ngươi luôn mỉm cười, xem chừng tâm tình thật tốt.“
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục mỉm cười.
“Bất quá lúc Cam Cố Bằng lên trao giải, ngươi cười có vẻ không được tự nhiên.“
“Thật không?“ Kiều Dĩ Hàng ra vẻ vô tội, “Đại khái là vì mệt mỏi.“
Hoàng Khánh Phân sao có thể dễ dàng buông tha, “Vậy ngươi đối với chuyện của Cam Cố Bằng có suy nghĩ gì không?“
“Quan điểm thì là có.“ Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Hoàng Khánh Phân mở to hai mắt, nhìn hắn trông chờ.
Hai người nhìn nhau được chừng mười giây thì nhịn không nổi nói: “Như vậy quan điểm của ngươi là…“
“Cũng chỉ là nhìn thôi, không có gì đặc sắc mà xem cả.“ Kiều Dĩ Hàng dường như không muốn nói tiếp.
Hoàng Khánh Phân không nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/204414/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.