Hồ Long Uy nhất thời đông cứng nhưng phần nọ trên thân thể lại như đáp lại lời Suất Chinh nói, ngẩng đầu lên.
“Ta…” Hắn đang định lên tiếng, ngón tay Suất Chinh đã linh hoạt từ bắp đùi hắn luồn tới nội khố.
Hồ Long Uy giật nảy mình, tay phải gắt gao đè bàn tay nọ lại, liên thanh âm cũng run rẩy: “Ngươi.. định làm gi?”
Ngón tay Suất Chinh nhẹ nhàng ma sát.
Hồ Long Uy lập tức phát ra thanh âm gần như rên rỉ trong cổ họng làm hắn hận không thể kiếm cái lỗ nào chui vào.
“Ta chỉ muốn cho ngươi thoải mái như ở nhà.” Thanh âm Suất Chinh ám ách, nửa thân trên nhích lại gần người hắn, ngón tay không chịu thoái nhượng nửa phần.
Hồ Long Uy thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hắn cũng không phải đi ra… Cái thứ đó, có gì xem như ở nhà chứ!
Dùng tay giải quyết cũng không phải hắn chưa từng làm nhưng để người khác làm cùng chính mình làm cảm giác rất khác biệt. Nhất là khi tay Suất Chinh ma sát, hắn cảm nhận rất rõ thân thể mình hưng phấn run lên. Loại cảm giác này một mình làm không thể có.
Tựa hồ cảm nhận được động tác của hắn, Suất Chinh dùng khuỷu tay trụ nửa người trên, nửa dưới tựa hờ vào người hắn nhẹ nhàng cọ xát, ngón tay linh hoạt di chuyển.
Hồ Long Uy nhất thời toàn thân vô lực, cũng dần dần buông tay ra.
Suất Chinh thấy hắn một bộ hưởng thụ, tâm lý càng thêm đắc ý, càng gắng ra sức, liều mạng muốn lấy lòng hắn.
Đại khái qua mười phút, Hồ Long Uy xuất ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289804/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.