Suất Chinh nhanh chóng xin nghỉ rồi vọt về nhà đổi thân quần áo sạch sẽ mới lái xe tới chỗ Hồ Long Uy nhắn. Hắn chưa từng biết, tốc độ của bản thân có thể sánh bằng siêu nhân.
Lần nữa thấy Hồ Long Uy, hắn có điểm không nhận ra.
Vẫn là thân hình cao như hạc giữa bầy gà nhưng hình thể so với lần trước gầy không ít, hai má hơi hõm vào càng làm lộ ra đôi mắt to lấp lánh hữu thần.
Hắn chậm rãi dừng xe cạnh người, dùng ngữ khí cực kỳ bình thường bắt chuyện: “Đợi lâu chưa?”
Hồ Long Uy cúi đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ như đang liên kết hắn với hình tượng trong trí nhớ.
“Lên xe.” Suất Chinh thấy trong mắt hắn lóe lên ánh nhìn quen thuộc, thanh âm không khỏi phóng nhu.
Hồ Long Uy lên xe, hai tay ôm bao hành lý, ngón tay không xoắn xuýt.
Suất Chinh: “Đến du lịch.”
“Ừm, đi dã ngoại.”
“Một mình?”
“Những người khác về nhà rồi.“ Hồ Long Uy nói xong, đột nhiên rất muốn cắn rụng đầu lưỡi bản thân. Người khác đều về nhà hết hắn còn dã ngoại cái gì!
Suất Chinh nghiêng đầu nhìn đến ánh mắt ảo não của hắn, khóe miệng thoáng giơ lên: “Muốn đi đâu chơi?“
“Ngươi rảnh không?“ Hồ Long Uy lần thứ hai muốn cắn đứt đầu lưỡi bản thân. Khẩu khí lúc nãy có vẻ như chính mình rất mong chờ!
“Ngươi định ở mấy ngày?“ Suất Chinh dừng chút nói, “Nếu chỉ có một ngày, mai ta xin nghỉ. Nếu ở lâu vài ngày, mai ta đi lo liệu công chuyện một chút.“
Hồ Long Uy cảm giác trong đầu có thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289801/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.