Kiều Dĩ Hàng chưa bao giờ biết rằng tốc độ của bản thân lại có thể nhanh đến vậy. Mặc quần áo, rửa mặt, tắm qua, ra khỏi cửa tất cả chỉ mất có mười phút. Nhớ tới tư thế khi tỉnh lại sáng nay, đầu hắn lại âm ỉ đau. Chân hắn cư nhiên lại kẹp giữa hai đùi Trương Tri. Dù chả có chuyện gì xảy ra nhưng cảm giác thực giống như… đã có chuyện rồi vậy.
Hắn lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cảm giác còn đang ám ảnh tâm trí cùng cơ thể hắn.
Cửa thang máy mở, hắn bước vào gara.
Ngay lúc này, hắn hẳn là tập trung vào chuyện đóng phim mới đúng. Vô luận thế nào, hôm nay không thể ra về tay trắng như hôm qua. Chờ người khác thông cảm với khuyết điểm bản thân chỉ có thể chờ một hai lần, chung quy chẳng thể trông chờ cả đời được.
Thang máy phía sau vang lên tiếng mở cửa.
Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại. Trương Tri vội vã từ thang máy chạy tới, tay còn đang cố xỏ vào tây trang, áo sơ mi mới cài một nút, vùng eo như ẩn như hiện dưới tà áo.
Màu đỏ khó khăn lắm mới đè nén được lại nhuốm hồng hai má hắn. Kiều Dĩ Hàng vội quay đi nhưng trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh Trương Tri trần như nhộng vọt vào buồng tắm.
Kỳ thực hồi đại học cũng không phải là chưa thấy qua dáng người bạn cùng phòng nhưng lúc đó ngoại trừ mấy lời trêu chọc, giễu cợt ra thì chẳng có gì. Mà bây giờ…
Kiều Dĩ Hàng hít sâu, chặn dòng suy nghĩ miên man của bản thân lại.
“Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289779/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.