Mã Thụy sát giờ mới tới, trên người mặc một bộ vest sậm màu vừa khít đem vóc người hắn sửa thành “lồi lõm có thú”. Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu đồng thời trượt về trước, tựa lưng vào ghế, rụt cổ thấp hơn mọi người trong phòng. Mã Thụy cũng chưa vội ngồi xuống mà còn đứng trên bục, quét qua phía dưới vài lượt. Trầm Thận Nguyên nhỏ giọng: “Mã tổng đang đếm người sao?” Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu lại cúi thấp thêm. Trầm Thận Nguyên: “Sao không điểm danh cho nhanh?” Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu đồng lòng rủa thầm hắn. May là Mã Thụy nhìn vài vòng rồi im lặng ngồi xuống. Tiểu Chu gắt gao nắm lấy di động, buồn bực: “Sao Cao đổng không đến chứ?” Gần đây chuyện Mã Thụy và Cao Cần bất hòa đã không phải bí mật. Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu đều nghĩ nếu Cao Cần đòi tham gia hội nghị này rất có thể sẽ bị hãm hại. Kiều Dĩ Hàng: “Có lẽ Cao đổng sẽ tìm chủ tịch hội đồng quản trị đến phá.” Trong rất nhiều phim, diễn viên phá hoại hội nghị, tiệc tùng các thứ đều dựa vào chủ tịch hội đồng quản trị mà thành công. Tiểu Chu thì thầm: “Hay ta gọi hắn xem thử thế nào?” “Xin các vị ngồi dưới tắt hết di động.” Mã Thụy lên tiếng rồi, “Ta không nghĩ trong quá trình phát biểu nghe được bất kỳ tiếng chuông nào.” Hắn vừa dứt lời, di động trong túi Kiều Dĩ Hàng reo lên. Chưa nhìn hắn cũng biết là Trương Tri vì đây chính là tiếng chuông từ cái di động bần cùng chuyên dụng. Thấy ánh mắt mọi người liếc tới, hắn không chút nghĩ ngợi đút tay vào túi, nhấn nút tắt máy. Tiếng chuông ngừng lại. Mã Thụy chăm chú nhìn chỗ hắn hồi lâu, lâu đến Kiều Dĩ Hàng đổ mồ hôi mới chậm rãi nói tiếp: “Giờ chúng ta hãy nhắm mắt suy nghĩ ba phút.” … Có khi nào Mã Thụy chờ mọi người nhắm mắt lại sẽ phi tới đây đánh hắn? Kiều Dĩ Hàng giả bộ nhắm mắt, len lén quan sát nhất cử nhất động của Mã Thụy. Chỉ thấy hắn móc một tờ giấy từ túi áo ra, chăm chú đọc. “Hắn đang nhẩm lại bài phát biểu.” Trầm Thận Nguyên nói khe khẽ trong mồm, mơ mơ hồ hờ. Kiều Dĩ Hàng chợt hiểu. Trước đây Cao Cần phát biểu chưa bao giờ cần chuẩn bị trước, Mã Thụy không muốn bại bởi hắn nên mới tỉ mỉ chuẩn bị. — nhưng giờ chỉ có ba phút, ngày thường không thắp hương, giờ mới cuống lên ôm chân Phật sao? Ba phút qua trong nháy mắt. Nghe bài diễn thuyết của Mã Thụy, Kiều Dĩ Hàng buộc phải thừa nhận, chân Phật quả không hổ danh, tức thời ôm cũng có hiệu quả. Tiếng vỗ tay vang dội. Tiểu Chu buồn bực: “Thành tích nửa năm cũng bình thường thôi, có gì mà cần vỗ tay chứ?” “Để bớt buồn ngủ.” Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa cố kéo hai mi mắt lên. Cuối cùng hội nghĩ kết thúc trong không khí tốt đẹp với sự đồng lòng ngăn Mã Thụy tiếp tục nói của mọi người. Mã Thụy thỏa mãn quay về phòng làm việc. Kỳ thực trước khi Cao cần tới, thời khắc nguy hiểm vẫn là hắn tận lực bảo toàn Y Mã, không nghĩ nhiều năm vậy rồi, phong độ vẫn như xưa. Trong phòng làm việc, Cao Cần đang ngồi chỗ của hắn, nhìn máy tính. “Sao ngươi lại ở đây?” Mã Thụy ngẩn người. Cao Cần tán thưởng: “Diễn thuyết không tồi.” Mã Thụy nhìn màn hình thấy đúng là cảnh phòng họp. Có thể thấy Cao Cần đã lắp camera trong phòng họp để xem trực tiếp. “Khẩu âm đậm chất quê hương.” Cao Cần chậm rãi tiếp. Mã Thụy nhăn nhó: “Máy tính của ngươi hỏng rồi hay sao mà đến đây ngồi?” Cao Cần đứng dậy: “Để ăn mừng lần đầu tiên ngươi diễn thuyết thành công.” Hắn vừa nói vừa lấy một tượng ếch xanh đặt lên bàn, “Dù rất có thể là lần duy nhất.” “…” Mã Thụy cảm thấy nên phản bác gì đó nhưng đến khi Cao Cần đóng cửa ra ngoài, hắn cũng chưa sắp xếp xong câu chữ. Nhưng.. Xem như đã giảng hòa rồi đúng không? Mã Thụy cầm con ếch lên, đắc ý bĩu môi. Mở đầu chỉ là hội nghị toàn công ty để tổng động viên. Tiếp theo còn có vô số hội nghị nhỏ cần tham gia. Kiều Dĩ Hàng sau khi tham gia hai cuộc họp chả biết về vấn đề gì, nhất quyết tìm thời gian ngủ. Khi hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, còn rả rích mưa nhỏ. Hắn xoay người ngồi dậy, tiện tay lấy di động ra xem. Chiếc di động nghèo nọ vẫn đang tắt máy. Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nhớ đến cú điện của Trương Tri, vội vàng bật lên gọi lại. “Số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.” Đầu kia truyền đến giọng nữ quen thuộc với nhân dân toàn quốc. Kiều Dĩ Hàng nhíu mày. Đừng bảo là vì hắn không nghe máy nên Trương Tri tức giận tắt điện thoại chứ? Hắn rất nhanh gạt bỏ giả thuyết này. Đàn ông sẽ không nhỏ mọn như vậy. ……. Nhưng Trương Tri mới có mười chín tuổi. Kiều Dĩ Hàng đứng dậy ra ngoài. Hành lang trong Y Mã lạnh lẽo im lặng. Vì hôm nay mưa to nên Mã Thụy cho mọi người về sớm. Kiều Dĩ Hàng gọi cho Tiểu Chu: “Ta cần xe.” “Về nhà hả?” Tiểu Chu mới xác nhận lịch trình tuần sau với NCC, vẫn còn ở công ty. “Không.” Kiều Dĩ Hàng đáp, “Đến EF.” Tiểu Chu giật mình: “Có chuyện gì lộ ra à?” Nàng nhanh chóng rà soát lại mọi sự tình. “Không phải. Là chuyện riêng thôi.” Kiều Dĩ Hàng trả lời ngắn gọn. “Có thể hỏi lý do không?” Tiểu Chu tò mò vảnh tai nghe. Nếu nhớ không lầm trong EF mà có chuyện riêng cần nói với Kiều Dĩ Hàng thì chỉ có vị kia thôi nhỉ? “Có thể. Nhưng ta từ chối trả lời.” Tiểu Chu cười hắc hắc: “Thực ra từ chối cũng là một loại thái độ.” “…” Lúc Kiều Dĩ Hàng đi làm là do Trương Tri chở tới nên cũng không mang giấy phép lái xe trên người, chỉ có thể gọi Tiểu Chu đưa đi. Tới hầm đỗ xe của EF, Tiểu Chu hỏi: “Ta đợi ở đây hay là…” “Ngươi về trước đi.” Kiều Dĩ Hàng phất tay. Tiểu Chu dự họp cả ngày, mệt gần chết nên không giằng co nhiều, lập tức lái xe về. Đến khi nàng rời khỏi, Kiều Dĩ Hàng mới nhận ra bản thân quá xúc động. Thứ nhất hắn không biết Trương Tri còn trong công ty hay không, biết đâu đã sớm về rồi. Thứ hai, hắn lấy cớ gì đến tìm Trương Tri? Kiều Dĩ Hàng chậm rãi đi đến phòng làm việc, vừa đi vừa nghĩ cớ. Lúc gần đến, hắn đã nghĩ ra. Trương Tri làm bữa sáng nên hắn quyết định mời lại bữa tối. “Đại Kiều?” Thư ký kinh ngạc đứng dậy. Kiều Dĩ Hàng mỉm cười, chỉ vào cửa phòng làm việc. “Vẫn còn làm việc, nhưng…” Thư ký dừng chút, “La tổng giám từ chức rồi nên hôm nay Trương phó tổng bận nhiều việc lắm.” “La Thiếu từ chức rồi sao?” Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Chẳng nhẽ La Định Âu đã đạt được mục đích? Thư ký: “La tổng giám sắp sửa mở công ty riêng.” “Ừm.” Kiều Dĩ Hàng có chút chần chừ. Hăn dù không biết công ty đĩa nhạc bận rộn đến đâu nhưng bình thường cũng ít thấy mặt La Thiếu Thần chứng tỏ lượng công việc cũng không ít. Có thể tưởng tượng được một lúc phải tiếp nhận nhiều công việc thế khiến Trương Tri vất vả thế nào. Thư ký đột nhiên hạ giọng thần bí hỏi: “Ngươi vội đến chúc mừng sinh nhật Trương phó tổng hả?” “Sinh nhật?” Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. “Hôm nay thư ký của chủ tịch có gọi điện tới hỏi có về nhà ăn cơm không nhưng bị từ chối rồi.” Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc: “Hôm nay là sinh nhật hắn?” Thư ký thấy hắn không biết, tự trách bản thân lắm miệng. Nàng vốn chỉ muốn thân thiết với ngôi sao thôi nên lắm miệng một chút. Giờ lại như đẩy hắn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. “Ờ, nhưng phó tổng giám hôm nay bận lắm, ngay cả cơm tối cũng chỉ kêu ta mua sandwich thôi, chắc là không rảnh để tổ chức.” “Ta vào được không?” Kiều Dĩ Hàng hỏi. Dù gì cũng đã tới cửa, thế nào cũng phải vào nói câu chúc mừng sinh nhật.. hay là tặng hắn quà. “Để ta đi hỏi. Ngài chờ.” Thư ký vừa nói vừa gõ cửa phòng. Bên trong vẫn im lặng. Thư ký đành len lén mở cửa bước vào. Kiều Dĩ Hàng ở bên ngoài đợi một lúc, đột nhiên xoay người ra ngoài. Đến khi thư ký quay lại, người đã đi mất. Trương Tri cố gắng đem lực chú ý đặt trên tài liệu trước mắt nhưng hoàn toàn thất bại. Câu hỏi tại sao Kiều Dĩ Hàng tới rồi lại đi quanh quẩn trong óc hắn không tan. Hắn tức giận, vì bản thân quá dễ dàng bị ảnh hưởng, cũng vì thái độ khó nắm bắt của Kiều Dĩ Hàng. Cửa bị gõ nhẹ hai cái. Trương Tri nhíu mày, cúi đầu làm bộ xem tài liệu, không thèm ngẩng lên: “Vào đi.” Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra. Đèn đột ngột bị tắt. “Ngươi làm cái gì..” Trương Tri ngẩng đầu, thấy Kiều Dĩ Hàng đang bê một chiếc bánh ngọt bên trên cắm hai mươi ngọn nến, từ từ tiến đến chỗ hắn. Gương mặt thanh tú dưới ánh lửa, phảng phất như tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến người ta không thể dời mắt. “Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you.” Không hổ danh ca sĩ, dù chỉ là giai điệu đơn giản vẫn có thể khiến người khác xúc động. Đương nhiên, theo Kiều Dĩ Hàng nghĩ, đó không phải vì hắn đưa tình cảm vào đó mà vì kỹ thuật hát của hắn quá cao. Trương Tri buông bút, cố nén ham muốn ôm lấy người trước mắt, ra vẻ trấn định: “Sao anh biết hôm nay sinh nhật tôi?” “Lần trước không phải cậu kêu tôi xem ví sao?” Kiều Dĩ Hàng cười. “Anh xem rồi?” “Không. Đoán thôi.” Kiều Dĩ Hàng đặt bánh lên bàn, “Ước đi.” Trương Tri nâng tay niết mũi có chút lên men rồi nhắm mắt lại. “Cậu ước gì?” Kiều Dĩ Hàng hỏi. Hắn chỉ thuận miệng hỏi vậy nào ngờ Trương Tri nghiêm túc đáp: “Có liên quan đến anh.” Nụ cười của Kiều Dĩ Hàng đông cứng, “Vinh hạnh vậy sao?” Đánh chết hắn cũng không dám hỏi tiếp. May là Trương Tri cũng không nói tiếp, chỉ thổi tắt nến. Phòng trong nhất thời chìm vào bóng tối. Trời còn đang mưa, ngoài cửa cũng một mảnh mờ mịt. “Tôi đi bật đèn.” Kiều Dĩ Hàng chậm rãi xoay người, dựa theo trí nhớ đi về phía cửa. Có người so với hắn còn nhanh hơn. Kiều Dĩ Hàng mới đi được hai bước, tay đã bị giật lại. Hắn bất ngờ bị kéo lui lại nửa bước, dán vào một lồng ngực ấm áp. Hai trái tim dựa vào quá gần, lẫn nhau có thể cảm thấy hơi thở của đối phương. “Kiều Dĩ Hàng.“ “Ừm.“ Họng hắn đột nhiên khô khốc. Từ bóng tối tiếp tục truyền đến thanh âm trầm khàn của Trương Tri: “Tôi muốn hôn anh.“ Không đợi Kiều Dĩ Hàng phản ứng, hai đôi môi đã gắt gao kề sát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]