Đĩa cơm trông thực đẹp mắt, trứng vàng ruộm lẫn đều cùng cơm.
“Cây nhà lá vườn.” Trương Tri đưa thìa cho hắn, “Nếm thử đi.”
Kiều Dĩ Hàng chần chừ rồi xúc một thìa cơm. Không quá mặn hay quá ngọt như trong tưởng tượng, ăn thực ngon.
“Thế nào?” Trương Tri chớp mắt, vẻ mặt chờ mong.
“Ăn ngon.” Kiều Dĩ Hàng lập tức cho ý kiến. Xem ra tối qua thương lượng rất hữu dụng, sớm biết đã nói chuyện sớm.
Trương Tri cười thỏa mãn: “Vậy ăn nhiều chút, trong chảo vẫn còn.”
“Không được. Món này nhiều dầu. Tôi cần giảm cân, ăn hai thìa là đủ.” Hắn vừa nói vừa xúc thêm thìa nữa rồi buông đĩa, “Cảm ơn.” Hôm qua Liên Giác Tu không nói gì nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra sự thất vọng. “Hắc Bạch chi gian” sắp quay, cảnh ngộ giờ như người bình thường không thèm thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật.
Trương Tri: “…”
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn buồn bực, nhẹ giọng nói: “Thực sự rất ngon mà.”
Trương Tri: “Anh có nghĩ tới việc đổi nghề không?”
“Hả?”
“Tìm một công việc ổn định hoặc ở hẳn nhà nấu cơm?”
Kiều Dĩ Hàng dùng ánh mắt xem người ngoài hành tinh nhìn hắn.
Vẻ mặt Trương Tri rất nghiêm túc.
“Cậu đang cổ vũ tôi tìm người bao dưỡng sao?” Kiều Dĩ Hàng 囧囧 .
Dù rất muốn tự tiến cử, Trương Tri nhịn xuống, dùng bài của Trương Thức Khiêm hỏi: “Một nửa lý tưởng của anh là như thế nào?”
“Hả?” Đây là lần thứ ba Kiều Dĩ Hàng ngây người sáng hôm nay. Biểu hiện của Trương Tri quá mức cổ quái, giống như có gì hắn không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289762/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.