Vì Liên Giác Tu móc hầu bao nên trước đó Cao Cần đã nhanh chân đặt chỗ tốt.
Phòng bầu dục, bàn rộng tới mức hai mươi người ngồi chắc cũng không thấy chật.
Sau khi vào chỗ, mọi người nhìn nhau im lặng.
Bốn người ngồi bốn phía, nhìn chẳng giống cùng ăn tối mà như đi bàn công việc.
Liên Giác Tu nhướn mày: “Ngươi định gọi bao nhiêu món?”
Cao Cần: “Cũng ít thôi. Để bọn họ đem hết thực đơn lên.”
Liên Giác Tu: “…”
“Ta ăn bù lại phần tiệc cưới ấy mà.” Cao Cần thản nhiên nói.
Liên Giác Tu cười khan giải thích: “Bọn ta kết hôn lữ hành mà.”
Cao Cần: “Lúc ngươi đòi phong bì đâu có nói vậy.”
“Nếu nói ngươi còn tặng sao?”
“Đương nhiên không.” Cao Cần khẳng định.
Trương Tri nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ, cũng thả lỏng. Hắn không thích kẻ khác thân cận với Kiều Dĩ Hàng quá – bất kể nam nữ.
Liên Giác Tu lúc ấy đang trêu chọc Cao Cần, không chú ý chút tâm tư nho nhỏ ấy của hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi cùng Á Luân định khi nào làm?”
Cao Cần không đổi sắc mặt: “Chúng ta vẫn làm đấy thôi.”
Liên Giác Tu đen mặt: “Ý ta là lễ cưới ấy.”
Cao Cần liếc hắn: “Ngươi sốt ruột đưa phong bì.”
Liên Giác Tu cười xấu xa: “Không, là ta tiếc tiền hồng bao thôi.”
Cao Cần: “Vậy thì không nhất thiết phải tổ chức.” Hắn dừng một chút, “Á Luân đâu có cảm giác bất an như Cổ Chí Thanh nên kết hôn hay không cũng vậy.”
Liên Giác Tu nghẹn lời. Không bằng Cao Cần giữ mình trong sạch, quá khứ của hắn huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289760/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.