“Ờ, chỉ là trọ tạm tại nhà ta thôi.“ Hắn cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng.
Liên Giác Tu: “Hắn cũng là nghệ sĩ?“ Gần đây hắn ở Mỹ nên không rõ lắm về tình hình giải trí trong nước.
Cao Cần giới thiệu: “Con trai Trương Phục Huân, cháu Trương Phục Mãn.“
Liên Giác Tu nhíu mày: “Hắn giống cha hay giống chú?“
Kiều Dĩ Hàng ngớ ra: “Có quan hệ gì?“
Cao Cần giải thích: “Lấy sở thích của hắn mà nói, hắn càng thích loại giống Trương Phục Mãn.“
Kiều Dĩ Hàng: “Hắn… cũng không giống.“
Cao Cần bổ sung: “Hắn là con lai.“
Liên Giác Tu rút di động, hăng hái hỏi: “Số điện thoại?“
Kiều Dĩ Hàng 囧囧 cự tuyệt: “Giờ hắn còn chưa tan sở.“
Liên Giác Tu nhìn về phía Cao Cần.
Dù đang lái xe nhưng Cao Cần vẫn cảm ứng được ánh mắt hắn, không thèm quay đầu đáp: “Hắn đang làm tại công ty đĩa nhạc EF.“
“Chúng ta đi đón hắn.“ Liên Giác Tu mừng rỡ chỉ tay về bên trái, “Đường này.“
Cao Cần vô thức rẽ theo hướng hắn chỉ, rồi lập tức kêu lên: “Hỏng rồi.“
Kiều Dĩ Hàng trừng mắt: “Chỗ này cấm rẽ trái.“
Liên Giác Tu vỗ ngực: “Phạt ta trả.“
“Vấn đề không phải tiền phạt.“ Cao Cần nhìn người cảnh sát đứng ở ven đường ra hiệu cho hắn, nhíu nhíu mày.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Giao cảnh nhìn ba người ngồi trong xe, thản nhiên hỏi: “Hôm nay sao đông đủ thế?“
Liên Giác Tu ho vội một tiếng: “Lâu rồi không gặp.“
Giao cảnh: “Hộ chiếu ở Mỹ hết hạn rồi sao?“
Liên Giác Tu mấp máy môi, nhìn Cao Cần.
Cao Cần thản nhiên đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289759/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.