“Chi Chi.“ Kiều Dĩ Hàng thử nghiệm.
“…“ Nhẫn.
“Chi chi chi chi…“ Kiều Dĩ Hàng phát hiện đây là cách quên cái dạ dày đau hiệu quả nhất.
“…”
“Chi…”
“Kiều Kiều.” Trương Tri đột nhiên mở miệng.
Tay lái xoay cái, xe đỗ khựng lại.
Trương Tri thấy hắn dừng xe, lập tức nhào sang, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Đau.” Khóe mắt có điểm ươn ướt, chẳng biết vì cười hay vì đau.
Trương Tri xòe tay ra.
“Làm gì thế?”
“Tôi mượn điện thoại.”
Kiều Dĩ Hàng nửa tin nửa ngờ đưa di động cho hắn.
Trương Tri nhận lấy rồi xuống xe.
“…” Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri đang gọi điện, buồn bực nghĩ: “Không phải gọi xe cấp cứu chứ?”
Tưởng tượng đến chuyện hình mình bị nâng lên xe cấp cứu có thể lên trang nhất ngày mai, hắn lo lắng có nên nén đau rời đi ngay không.
Cứu hộ tới rất nhanh, nhưng không phải đèn chớp lóe màu đỏ mà là một xe tải nhỏ.
Tài xế lấy dây thừng buộc đầu xe hắn vào đuôi xe.
Trương Tri lên xe, đưa trả di động cho hắn: “Nắm chắc bánh lái nhé.” Có thể hắn muốn che giấu hưng phấn trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn như cũ tiết lộ suy nghĩ.
Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: “Như vậy chẳng phải càng mất thời gian hơn sao?”
Trương Tri cừng đờ: “…”
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn có vẻ mất mát, đành an ủi: “Thực ra cũng có chỗ tốt.”
“Chỗ nào tốt?” Trương Tri hỏi.
Xe tải chậm rãi lăn bánh, xe của Kiều Dĩ Hàng cũng từ từ di chuyển theo.
“Đỡ tốn xăng.” Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc trả lời.
Trương Tri tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289747/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.