Lúc Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng chạy tới, Trương Thức Khiêm và tân nương đã bị che lấp trong đám người, chỉ còn tiếng kêu yếu ớt vọng ra.
Kiều Dĩ Hàng hỏi nhỏ: “Chúng ta có nên làm gì đó không?“
Trương Tri nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói, “Lui ra phía sau một chút.“
Kiều Dĩ Hàng không rõ hắn muốn làm gì nhưng rất phối hợp lui ra sau nửa bước.
Trương Tri gật đầu: “Như thế sẽ không bị giẫm phải.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Trương Thức Khiêm loay hoay giữa đám đông hồi lâu, sau khi uống hết ba chén cuối cùng cũng được thả ra.
Tân nương dìu hắn, gương mặt đỏ bừng, chẳng biết là thẹn hay giận.
Đám người La Thiếu Thần lúc này mới chạy tới.
Thanh niên tóc đuôi ngựa nhìn tân nương “áy náy“: “Cứu giá chậm, cứu giá chậm.“
Tân nương tức giận: “Các ngươi hơi quá đáng đó. Đại Kiều cùng Trương Tri tốt xấu vẫn giả bộ, các ngươi ngay chút việc nhỏ thế cũng không làm!“
Kiều Dĩ Hàng 囧.
Thanh niên tóc đuôi ngựa vội biện giải: “Biết sao được. Từ tám giờ sáng bọn ta đã phải giả bộ, giờ sắp giữa trưa rồi cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi chứ.“
Trương Thức Khiêm nhận khăn lạnh La Thiếu Thần đưa qua, lau mặt, lắc đầu nói: “Hóa ra thời trung học ta toàn chơi với lưu manh.“
Mọi người chung quanh cười to.
Bạn học cũ của hắn cười: “Lúc đầu không biết ngươi là đại thiếu gia nhà họ Trương, mất đi biết bao cơ hội lợi dụng! Hôm nay đến đây là muốn báo lại thù nha!“
Một người khác giả bộ nghiến răng nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289746/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.