Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
Chương sau
Hai huynh đệ đối với trình độ dâm đãng của cậu cũng líu lưỡi không thôi. “Tao hóa, để ngươi rửa tao huyệt mình, chứ không phải cho ngươi thẩm du.” Hắc Vân Áp Thành oán hận nói, y chẳng thèm thừa nhận mình mới bị dâm phụ – dụ dỗ nam nhân khắp nơi hấp dẫn. “Đừng quên đây là trừng phạt, đừng chỉ ở đó tự sướng,” Mạc Tuấn Ninh vẫn bình tĩnh như trước, trên mặt nhìn không ra vui vẻ hay tức giận gì, “Một ngón tay thì rửa sạch chắc? Lại cho vào hai ngón.” Mẹ nó, thiệt cmn được voi đòi tiên! Dù cho Lương Tu Ngôn ngàn vạn lần không muốn, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo. Ngón thứ hai… Ngón thứ ba… Cậu cắn chặt khớp hàm, sợ mình không cẩn thận lại rên khẽ, bị hai tên cầm thú kia cười nhạo mình dâm đãng. Kỳ thật Lương Tu Ngôn cũng tự cảm thấy, nếu hậu huyệt không phải bị hai tên cầm thú kia thao ngày thao đêm, thì thành mẫn cảm như bây giờ sao? Bởi vì sợ nước bên trong chảy ra, cái mông còn phải dùng sức kẹp lại, bởi vậy, sau khi ngón tay tiến vào trong cơ thể, Lương Tu Ngôn có thể cảm nhận rõ nội bình của mình đang ngậm chặt lấy ngón tay mình. Cậu không khỏi tưởng tượng, mỗi lẫn Mạc Tuấn Ninh hay Hắc Vân Áp Thành tiến vào, nội bích dâm loạn của mình phải chăng cũng nịnh nọt ngậm chặt tính khí bự không chịu nhả. Vào thời điểm nghĩ ngợi vẩn vơ, thân thể Lương Tu Ngôn dần trở nên khô nóng, giống như có một ngọn lửa đang cháy trong cơ thể, càng cháy càng lớn. Thế là, cậu không khỏi lướt mắt về phía Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành. Đối với Lương Tu Ngôn mà nói đó chỉ là cái nhìn theo bản năng, nhưng đối với hai tên phía sau mà nói đó là liếc mắt đưa tình! Hàng mày khẽ chau, đôi mắt ướt nước, còn có làn môi nhẹ nhếch, khắp mặt đều viết ‘muốn tìm bất mãn’. “Muốn côn thịt nam nhân như thế, thì mau rửa sạch đi!” Hắc Vân Áp Thành lớn tiếng, nghĩ tới chỉ bằng một ánh mắt tùy tiện của tao hóa này thôi đã khiến nửa thân dưới của mình cứng ngắt, thì sao có thể không khiến y căm tức. Hổn đản, ai muốn côn thịt của ngươi! Dù rằng Lương Tu Ngôn phản bác ở trong lòng, nhưng vẫn phải làm theo. Có điều cậu chẳng thèm thừa nhận, cậu làm vậy là vì muốn tính khí của Hắc Vân Áp Thành. Ta chẳng qua là muốn cho học trưởng nguôi giận mà thôi. Lương Tu Ngôn lấy cớ cho bản thân, cảm giác thẹn thùng giảm bớt không ít. Lại nghe thấy Hắc Vân Áp Thành tỏ vẻ bất mãn. “Với tốc độ này, ngươi muốn cọ rửa đến khi bị mọi người trong đội phát hiện sao?” Về việc này, Lương Tu Ngôn đành phải không thể không đẩy nhanh tốc độ khuấy của ngón tay. Tiếng nước “xì xì” phát ra không ngớt, độ rộng của ba ngón tay tuy thua kém tính khí của nam nhân, nhưng cũng đủ xài. Hơn nữa khi dùng ngón tay gảy móc nội bích, trong cơn đau còn mang đến cảm giác kích thích như có luồng điện chạy qua. “A…A hừ…” Vốn lúc đầu Lương Tu Ngôn còn cắn môi dưới, nhưng khi khoái cảm cuồn cuộn chảy khắp toàn thần, thì liền mau chóng quên đi liêm sỉ. Tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra từ trong miệng, hậu huyệt quen dần sự khuấy đảo của ngón tay, thân thể bắt đầu chìm sâu trong bể dục. Đã không cần ai thúc giục, không lâu sau, Lương Tu Ngôn liền cảm thấy chưa đủ. Sau khi vứt bỏ cảm giác thẹn thùng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào ngón tay trong hậu huyệt, khát vọng khoái cảm càng nhiều. Nhưng ngón tay bất kể độ thô to hay lực đạo đều chênh lệch rất lớn so với tính khí của nam giới, như bây giờ gãi không đúng chỗ ngữa, cho dù có thể mang lại khoái cảm, nhưng không có cách nào khiến cậu đạt được thỏa mãn chân chính. Dương vật của nam nhân có thể kéo căng nếp uốn trong cúc huyệt cậu hoàn toàn, có thể dùng nhiệt độ nóng bỏng làm cậu cảm thấy dục hỏa đốt người, có thể dùng lực đạo hung ác húc sâu vào trong cơ thể cậu. “A…” Lương Tu Ngôn nhắm mắt lại, ngón tay chuyển động nhanh hơn, rồi lại tưởng tượng thành đó là côn thịt vừa thô vừa to của nam nhân đang thao tao huyệt mình, “Không đủ… Mau dùng sức đâm ta…” Hắc Vân Áp Thành thấy cậu tự đùa bỡn mình mà cũng có thể thích đến thế, trong lòng càng thêm khó chịu, hoặc là nói khó chịu do muốn tìm bất mãn. “Tao hóa, ngươi như vậy có thể rửa được sao? Ta tới giúp ngươi.” Lương Tu Ngôn còn chưa kịp từ chối, liền cảm thấy trong cơ thể đột nhiên nhét thêm vào một ngón tay. Bốn ngón tay kéo căng hậu huyệt, cảm giác căng đầy khiến cậu không kìm được rên rỉ. “A…” Không có nỗi sợ bị xé rách, cảm giác căng đầy không chút khe hở, làm cậu bất giác lắc mông, dường như đang cầu xin nam nhân mau làm cậu. “Ưm… A ha… Ngươi, ngươi chậm một chút…” Quả nhiên, động tác dã man của Hắc Vân Áp Thành khiến cho Lương Tu Ngôn trở tay không kịp, nhưng đồng thời khoái cảm càng thêm kịch liệt so với tự mình làm, “Nước sẽ chảy ra… chậm một chút… Ta kẹp không được…” Lương Tu Ngôn bị khoái cảm làm cho không hề biết mình đang nói cái gì, cậu chỉ cảm thấy toàn thân rã rời dưới sự đùa bỡn thô bạo của Hắc Vân Áp Thành, ngay cả cánh tay chống đất còn hơi run rẩy, chứ chẳng nói tới dùng sức kẹp chặt mông. Nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời nói của học trưởng, chỉ cần chảy ra một giọt, sẽ bắt cúc huyệt cậu uống hết một lít nước. May mắn vào lúc cậu lo lắng, Mạc Tuấn Ninh mở miệng: “Giờ có thể đẩy ra rồi.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
Chương sau