Thanh âm đó tựa như một chậu nước lạnh giữa trời giá rét, giội Lương Tu Ngôn từ đầu đến chân, vô luận dục hỏa gì đều bị dập tắt chả còn một mảnh. Lương Tu Ngôn cuống quít đẩy nam nhân trên người cậu ra, đứng dậy dừng ở trước mặt Mạc Tuấn Ninh.
“Học trưởng…… Ta, ta…… y……” Lương Tu Ngôn chỉa chỉa mình, lại chỉa chỉa Hắc vân áp thành, càng vội giải thích lại càng lắp bắp.
Mạc Tuấn Ninh phất tay, cắt ngang cậu: “Mặc quần áo trước đi.”
Lương Tu Ngôn cúi đầu nhìn, mới phát hiện vạt áo mình rộng mở, trên ngực còn gặp mấy khỏa ô mai, lúc này càng hoảng. Luống cuống tay chân cầm áo mặc quần, còn không quên giải thích: “Tụi ta vừa rồi đang nướng thịt, nướng đùi gà, nướng lạp xưởng……”
“Há? Nướng thịt?”
Mạc Tuấn Ninh trên mặt còn mang theo ý cười, thanh âm lại rét lạnh thấu xương, Lương Tu Ngôn biết bây giờ thật sự xong rồi, đây hoàn toàn là bị bắt gian tại giường nha.
“Ta…… Tụi ta……” Lương Tu Ngôn cúi đầu, không dám nhìn Mạc Tuấn Ninh, nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi.”
“Không cần giải thích gì.”
Không đợi Lương Tu Ngôn phản ứng lại, một cánh tay mạnh mẽ đã đem cậu ôm vào trong ngực.
“Chuyện ngươi thấy chính là vậy đấy.”
Lương Tu Ngôn ngẩng đầu liều mạng trừng Hắc vân áp thành, thực bị ngươi hại chết, ngươi không nói thì có thằng nào nói ngươi câm sao?
“Lương Tu Ngôn, ngươi không muốn giải thích một chút sao?”
Bị Mạc Tuấn Ninh kêu cả tên lẫn họ, Lương Tu Ngôn trong lòng chính là run lên, không hề nghĩ ngợi, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290331/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.