“Được chưa?” Lương Tu Ngôn hỏi.
“Còn chưa chín.”
Qua một lát, Lương Tu Ngôn lại hỏi: “Được chưa?”
“Hỏi nữa sẽ không có phần của ngươi.”
Lương Tu Ngôn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lại.
Lại qua một lát, mùi bay tới dưới mũi Lương Tu Ngôn, hấp dẫn cậu chảy nước miếng. Lương Tu Ngôn rốt cuộc ngồi không yên, sáp qua hỏi: “Lúc này được rồi nhỉ?”
“Lạp xưởng được rồi, mấy thứ khác còn chưa.” Hắc vân áp thành nói, đem lạp xưởng đưa cho cậu.
Lương Tu Ngôn đã sớm thèm, khẩn cấp từ tay đối phương ăn ngay.
“Trước liếm một chút…… Đúng, rồi ngậm vào……”
Thanh âm này tựa như đang thôi miên, Lương Tu Ngôn nhưng lại ma xui quỷ khiến làm theo.
“So với lạp xưởng của ta ăn không tồi chứ?”
“Khụ khụ,” Lương Tu Ngôn bị những lời này làm mắc nghẹn, “Ngươi ──”
“Cầm thú” Hai chữ còn chưa nói thành lời, thì bị Hắc vân áp thành lấp kín miệng.
Đầu lưỡi đối phương không gặp trở ngại gì, tiến vào trong khoang miệng mình, như bão táp mưa phi ở bên trong đoạt lấy.
Ngô…… Hỗn đản, khi dễ ta chưa đủ, thế nhưng còn đoạt thịt của ta! Lương Tu Ngôn nhận ra thịt trong miệng đều bị đầu lưỡi đối phương cuốn trôi qua, lập tức không cam lòng yếu thế, quấn lấy đầu lưỡi Hắc vân áp thành, ý đồ đem thịt đoạt lại.
Thế là, một hồi cuộc chiến tranh đoạt đồ ăn lập tức thăng cấp thành nụ hôn nóng bỏng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Sau khi nụ hôn vừa chấm dứt, Lương Tu Ngôn liếm liếm môi, hình như có vị máu.
Thực đau, tên hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290330/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.