Ra ngoài phòng, Lương Tu Ngôn lại cảm thán danh tác của Hoành tảo thiên hạ, đây hoàn toàn giống như là phủ đệ của đám nhà giàu a. Gian phòng vừa rồi cậu đợi phỏng chừng không chỉ có kiện sương phòng, bên ngoài này là hoa viên, phía trước còn có đại sảnh.
Thực con mẹ nó có tiền! Lương Tu Ngôn oán hận nghĩ, đây chính là kinh thành nhá, mi muốn ở kinh thành mua một tòa viện lạc như vầy, bỏ hết bao nhiêu kim a!
Lương Tu Ngôn lại là nghèo kiết xác, lúc trước vì một chút tiền cơm liền bán mình cho tửu lâu, vì một kiện trang bị liền thất thân với Mạc Tuấn Ninh. Có thể nói, cậu có tâm lý thù địch toàn bộ bọn nhà giàu.
Bởi vậy, khi Nhất kiếm tảo thiên hạ chạy đến kêu gào: “Hắc vân áp thành, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát lòng bàn tay của ông sao?”, Lương Tu Ngôn chọc chọc Hắc vân áp thành, nói: “Ngươi xem, ngươi thân là cao thủ bậc nhất, thế nhưng lại chạy trối chết, thật làm cho người ta khinh bỉ.”
Ở trong cảm nhận của Lương Tu Ngân, Hắc vân áp thành chính là tên sĩ diện chết tiệt, nhất định sẽ ra tay chém Nhất kiếm tảo thiên hạ. Bất quá, ra ngoài dự kiến của cậu, Hắc vân áp thành ngược lại tà liếc mắt cậu một cái, nói: “Ngu ngốc.”
“Uy uy!” Lương Tu Ngôn bị thái độ đó của y chọc giận, cũng không quản địch nhân còn đang bên cạnh như hổ rình mồi, tức giận đến giơ thẳng cẳng, “Ta sao mà ngốc?”
Hắc vân áp thành quay đầu, không thèm để ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290326/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.