Lương Tu Ngôn không nghĩ tới Hắc vân áp thành sẽ đến cứu cậu, ít nhất không nghĩ tới là phương thức này ── một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, dây thừng trên người Lương Tu Ngôn đều rơi xuống, mà người từ trên xà nhà phiêu nhiên rơi trên mặt đất.
Hắc y tóc đen, mày kiếm mắt sáng, thân hình phiêu dật, tư thái tiêu sái, mặc cho ai thấy đều trầm trồ khen ngợi một tiếng.
Vẫn là đẹp trai nghịch ngợm trước sau như một a……
Lương Tu Ngôn trong lòng nhịn không được nôn khan, bất quá cậu đối với việc Hắc vân áp thành đột nhiên xuất hiện tới cứu mình vẫn là thực kinh hỉ. “Uy, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đến đây, trên mặt đần ra bao lâu rồi?”
Hắc vân áp thành cũng không đáp lời cậu, mặt đen lại, cứ như ai thiếu y mấy trăm vạn ấy, mở miệng liền chất vấn Lương Tu Ngôn:“Ngươi hy vọng gã ôm mỹ nhân về?”
Nghe ngữ khí y như thiếu nợ, Lương Tu Ngôn nhíu mày, người này sao vẫn phá tính vậy. Chút hảo cảm xa cách đã lâu cũng liền tan biến trong nháy mắt, “Nếu không phải do ngươi nên ta bị đem đến chỗ này sao?”
“Theo ta có quan hệ chi?” Hắc vân áp thành cười lạnh hỏi lại.
Lương Tu Ngôn khó chịu, phi thường khó chịu, chính mình vừa bị hắt nước lại bị trới chặt, đến tột cùng là vì cái gì! Lương Tu Ngôn học bộ dáng của y, cũng cười lạnh nói: “Còn không phải bởi gã nói ngươi thích ta.”
Hắc vân áp thành liếc mắt Lương Tu Ngôn một cái, hừ lạnh một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290325/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.