Lương Tu Ngôn tự mình chơi đùa thích không dừng được, Mạc Tuấn Ninh một bên xem lại bị hấp dẫn đến hạ thể phát trướng.
“Tự mình chơi đầu vú mình cũng thích như thế?”
“Ta…… Ta không biết……”
“Vậy như vầy sao?”
Mạc Tuấn Ninh nói, tách ngón tay Lương Tu Ngôn, nhẹ nhàng cắn lên trên đầu vú cậu.
“A!” Lương Tu Ngôn thích đến cao giọng lãng kêu, “Thích chết mất! Ta muốn bắn!”
Lương Tu Ngôn kêu to muốn bắn tinh, lại đột nhiên bị người đè mã mắt lại, loại cảm giác muốn bắn nhưng không được bắn này làm cậu vạn phần khó chịu.
“Học trưởng, cho ta bắn……” Lương Tu Ngôn khó chịu vặn vẹo thân thể, khẩn cầu nói.
“Không được,” Mặc cho Lương Tu Ngôn khóc cầu, bộ dáng của cậu thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, nhưng lần này Mạc Tuấn Ninh lại phi thường kiên định cự tuyệt, “Bắn nhiều đối thân thể không tốt.” *quan tâm gớm =)))*
“Nhưng mà……”
Lương Tu Ngôn còn muốn nói nữa, khi cậu nhìn thấy Mạc Tuấn Ninh đi tới cầm ngọn nến trên bàn qua, cậu bỗng nhiên hiện lên ý niệm không tốt trong đầu.
“Không cần, học trưởng……” Lương Tu Ngôn lắc đầu cự tuyệt, nhưng nam nhân vẫn cầm ngọn nến từng bước tới gần, Lương Tu Ngôn kinh hoảng nghĩ lùi về sau, lại phát hiện phía sau là cái giá sách chết tiệt, hiện tại cậu căn bản không chỗ để trốn.
Lương Tu Ngôn sợ tới mức cả người không ngừng co lại, “Mạc Tuấn Ninh, ngươi, ngươi không cần quá phận!”
“Đừng lo lắng, này chẳng qua là gia tăng chút tình thú.” Mạc Tuấn Ninh mỉm cười trấn an cậu.
“Ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290322/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.