Lương Tu Ngôn phục hồi tinh thần lại, sau phát hiện mình đang dựa vào giá sách, nửa ngồi dưới đất. Đằng điều trên người không biết từ lúc nào đã bỏ chạy, lặng yên không một tiếng động, tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng sau khi bắn tinh, cảm giác mỏi mệt và bụng dính đầy chất lỏng mầu trắng ngà, đều đang nhắc nhở cậu hết thảy những điều phát sinh vừa rồi.
Chính mình vậy mà bị yêu vật trêu đùa, Lương Tu Ngôn tay đang phát run, hoặc là nói, toàn thân đều đang phát run, bởi cảm thấy thẹn, ghê tởm đồng thời tức giận. Cậu đưa tay nhặt kiếm lên, nắm chặt, âm thầm nghĩ, gặp lại đồ yêu vật kia, nhất định phải đem nó bầm thây ngàn khúc!
“Lương Tu Ngôn?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Lương Tu Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm đang đứng trước mặt mình, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn nhu. Đối lúc này Lương Tu Ngôn mà nói, nụ cười ấy giống như ánh mặt trời toả ra đầu tiên sau bão tố, làm cho tâm cậu nhất thời cảm thấy ấm áp.
“Mạc Tuấn Ninh?” Lương Tu Ngôn không xác định hỏi, học trưởng đã bao lâu rồi chưa từng có kiểu cười như vậy.
“Ừ, là ta.”
Mạc Tuấn Ninh đáp, ngồi xổm xuống, hai chân đặt hai bên chân Lương Tu Ngôn. Thân thể nghiêng về trước, tại trên mặt Lương Tu Ngôn hạ xuống một nụ hôn, theo trán đến hai má rồi môi.
Lương Tu Ngôn nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn mềm nhẹ này. Càng được đối đãi ôn nhu như vậy, nhớ tới sỉ nhục vừa rồi, liền càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290321/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.