Mặc Vân từ phòng NamNam đi ra, đang chuẩn bị dọn dẹp phòng tắm thì phát hiện mẹ của hắn đứng ở đầu cầu thang. Hắn cả kinh, thân thiết nói:
“Mẹ, đã trễ thế này không đi ngủ đi? Mau về phòng nhanh a.”
“Con ngoan, cơ thể của mẹ nên mẹ biết, hiện tại rất tốt. Con dọn phòng tắm đi rồi ra đây nói chuyện với mẹ.”
“Vâng.” Mặc Vân sắc mặt cũng dần ngưng trọng, hắn tựa hồ đoán được mẹ muốn nói cái gì, trước tiên đỡ bà về phòng.
Nhanh chóng dọn xong sau đó rót cho bà một ly nước ấm, ngồi ở bên người: “Mẹ, nói cái gì không thể ban ngày nói sao, hiện tại đã trễ thế này. Uốngnước đi, thời tiết nóng, mẹ lại không thể ngồi trước quạt, xem xem môicũng nứt hết rồi kìa.”
Mẹ Mặc tiếp nhận ly nước, mang ánh mắt yêu thương nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Đêm nay không ngủ yên được, nghethấy hai con đã trở lại nên muốn nói chuyện tý. Huống hồ ban ngày con có tâm tư nghe mẹ nói chuyện sao, ánh mắt luôn hướng về ai kia.”
“Mẹ. . . . . .” Mặc Vân ngượng ngùng cười, biết bà đang trêu ghẹo, còn cóđiểm áy náy dường như hỏi: “Mẹ muốn nói chuyện về Nam Nam?”
Bàliền ôn nhu nói: “Đúng vậy, lần trước đến mẹ sẽ không nói cái gì. Nhưnglần này là nguyên kỳ nghỉ hè nên mẹ muốn dạy con một chuyện.”
“Dạy con cái gì?”
“Sao nào, làm mẹ cũng không có quyền dạy con.”
“Không phải, ai nha, mẹ. . . . . .” Nói xong hắn thở dài: “Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chan-troi-goc-be/3121937/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.