Đèn phòng giải phẫusáng lên, Mặc Vân nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua nói chuyện với Nam Namcòn quanh quẩn bên tai. Mẹ hắn thực sự cần phẫu thuật, cho dù được NamNam an ủi nhưng một mình trong căn phòng trống trãi lại cảm thấy lo sợmột cách kỳ lạ. Bất quá may mắn có Nam Nam, làm cho hắn ổn định khôngít. Khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, những lo sợ đột nhiên biến mất.Chuyện bây giờ cần làm là bình tĩnh chờ đợi.
Ngọn đèn “Ping” mộttiếng ảm đạm xuống, Mặc Vân vọt lại, gặp vị bác sĩ phẫu thuật chính gỡkhẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Ổn rồi. Về sau phải hiếu thảo với mẹ đấy.”
Mặc Vân gượng cười nhưng lòng đầy vui sướng.Mấy ngày này, ai cũng rõ đứa nhỏ này chịu bao nhiêu áp lực. Hắn trừ bỏcảm ơn mọi người thì không thể làm gì nữa.
Cô ở bên kia chờ đợi tin tức khi nghe xong cũng hoan hô vài tiếng.
“À…tiểu trư chị muốn thương lượng chuyện này với em nhé?” Kỳ thật cô đã cân nhắc thật lâu, thừa dịp hắn vui vẻ nên nghĩ nói ra.
“Ừ, đương nhiên a, nói nhanh đi chị, em sắp bận nhiều việc lắm.”
“Chờ đến hè rồi chị đến chăm sóc dì tiếp em nhé. . . . . .” Nam Nam một hơinói xong, cô thực ngượng khi phải quấy rầy bọn họ, nhưng cũng muốn đi hỗ trợ, nhanh bay đến bên người tiểu trư.
Mặc Vân cảm thấy kỷ niệmhôm nay thực đáng giá, chuyện tốt hùa nhau mà đến, “Được. . . . . .được, chị đến đi nhà em to lắm a! Một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chan-troi-goc-be/3121929/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.