Lâm Húc dọc đường đi theo Thúy Nương ở trong núi rừng qua lại không ngớt thật lâu, cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, sương mù dày đặc lúc này mới tiêu tán toàn bộ. Cánh rừng hoang vu cũng hơi lộ ra chút nhu hòa ban đầu của Giang Nam. Thúy Nương rốt cuộc đưa Lâm Húc đến một địa phương lác đác người ở. Mặc dù nói là nơi có người ở, bất quá vừa đi vào, mới phát hiện kỳ thật nơi đó chỉ là một tiểu sơn thôn, song bởi vì chiến tranh, nơi này đã thành một hoang thôn. Nơi nơi đều là thi thể và chuột gặm xác chết, tràn ngập một cỗ tanh tưởi hư thối vô cùng.
Thúy Nương dọc theo đường đi cũng không nói gì, chẳng qua đôi khi nàng sẽ mếu máo, như là cố nén không khóc thành tiếng. Sau đó quay đầu nhìn đường đã đi qua. Lâm Húc cảm giác được nàng bất kỳ thời khắc nào cũng đều cảnh giác phía sau, mà anh cũng một đường im lặng đi theo nàng. Nàng nhìn ruộng trà của một nhà bỏ hoang trong hoang thôn: "Ở đây đi, tôi tìm xem có gì có thể ăn lót bụng không. Bà mẹ nó, sắp chết đói rồi."
Lâm Húc lau tro bụi trên ghế gỗ, sau đó buông hộp y dược của mình xuống. Anh nhìn bốn phía, ngoại trừ phế tích chính là phế tích, còn có thể ngờ ngợ nhìn thấy một ít thi thể nghiêng ngã nằm cách đó không xa, méo cổ trên cây còn có một nữ nhân treo cổ. Bị con chó dưới tàng cây đẩy không ngừng đong đưa lúc ẩn lúc hiện. Thúy Nương tìm hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-bay-nguoi/198707/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.