Chương trước
Chương sau
Ngữ điệu Diệp Vỹ phi thường lạnh nhạt, tựa như người chết kia chẳng qua chỉ là một người ngoài mà không phải là em trai ruột của mình. Điều này làm cho tình cảm người ta không thể tiếp nhận lắm.
Mập mạp nhịn không được cười lạnh nói: "Không đúng đâu, lão ngài mới vừa nhập bọn chưa bao lâu, có thể không biết tình hình của bọn tôi. Cố Lão và Lão Triệu cũng là hai trong bảy người. Bọn họ không phải cũng còn sống đó sao? Nếu dựa theo giải thích của anh, chỉ cần bọn họ không có việc gì chúng ta sẽ vẫn an toàn đúng không? Chúng ta bây giờ nên trở về ăn uống hát ca mà dâng cúng hai ông già kia, để cho bọn họ sống càng dai càng tốt là được thôi."
Diệp Vỹ cũng không trực tiếp trả lời, mà nhìn Trần Hạo, Trần Hạo bất đắc dĩ vuốt cằm nói: "Quả thật là như vậy, nhưng sự tình sẽ đơn giản thế sao? Còn nữa các cậu đã quên một người, người này hẳn có thể giải thích bí mật của hai người Cố Lão bọn họ. Mà nếu giả thiết này thành lập, cũng có thể giải thích câu nói cuối cùng theo như lời Diệp Đĩnh sẽ không có hàm nghĩa tử vong chân chính, đem đầu mối tản mát lúc trước kết nối thành một đường."
Tam Béo hỏi: "Ai hả?"
Trần Hạo nói: "Anh em tốt của các cậu, Phùng Lão Cửu."
Nói đến Lão Cửu, trong mắt mấy người Chu Quyết đều hiện lên rất nhiều thần sắc phức tạp, có lẽ Lão Cửu đối với mấy người Chu Quyết mà nói, sự khiếp đảm càng thêm khắc sâu, dù sao đó là bạn học sống cùng mình thời gian dài như vậy. Nhất thời ba người thoáng cái đều thở dài.
Chu Quyết hư thoát hỏi han: "Ý của anh tình huống của Cố Lão, Lão Triệu và Lão Cửu có liên hệ gì? Hay nói bọn họ kỳ thật đều là một loại tình huống? Thầy à, trí tuệ em có hạn, xin ngài dùng trình độ 9 năm giáo dục bắt buộc ra tay giải thích cho bọn em. Đừng mãi cao thâm thế nữa."
Trần Hạo hướng cậu gật đầu, dừng lại chốc lát, còn giống như đang thật sự lo lắng sắp xếp ngôn ngữ thế nào. Y ho khan vài tiếng nói: "Nếu tôi đoán đúng, Lão Cửu và Lão Triệu, Cố Lão đều là người đã từng chết một lần, về việc Lão Cửu chết thế nào? Các bạn học đều rõ ràng rồi."
Trong lòng Chu Quyết một trận co rúm, cậu nhìn Tam Béo và Khỉ Còi, Tam Béo thật đúng là như học sinh tiểu học nhấc tay reo lên: "Bởi vì cậu ấy là người đọc đến hết?"
Trần Hạo gật đầu nói: "Nếu nói như vậy, nhất định đọc xong quyển sách này thứ kia sẽ phát hiện ra chúng ta. Đúng rồi, Chu Quyết cậu còn nhớ rõ nam nhân sưu tầm đao mà cậu gặp lần đầu tiên kia không?"
Chu Quyết gật đầu đột nhiên chợt ý thức được gì đó, nói: "Ý của anh là nói. . . . . ."
Trần Hạo miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, những người đó hẳn là cũng giống như Lão Cửu, từng chết qua một lần nhưng lại sống. . . . . .Bởi vì trong nhật ký của Như Lan đã ghi lại và mẩu đối thoại ngắn mà cậu nhìn thấy, họ Cao này rất có khả năng chính là người sưu tầm đao kia, mà gã hẳn cũng là người treo. Ngoài ra sự khác biệt duy nhất của những người này chính là ảnh hưởng đối với bên ngoài, hai người là chết mà sống lại, mà hai người khác còn lại là theo tin tức truyền ra là chết vì bệnh, từ ý nghĩa nào đó suy ra, bọn họ đều tận khả năng ngụy trang thành người thường hoặc người chết bình thường. Sẽ không ai hoài nghi bố trí như vậy."
Tam Béo sợ đến cắn ngón tay cái nói: "Chết tiệt, loại kỹ thuật xác chết vùng dậy? Nhưng là vì lý do gì?"
Trần Hạo tiếp tục nói: "Cậu trước đừng nói chen vào, để tôi tiếp tục nói. Bên cạnh đó chính là sau khi bọn họ chết mà sống lại thì hết thảy chung quanh bọn họ đều thay đổi, người xung quanh sẽ không phát hiện sự thật bọn họ từng chết hoặc sau khi chết có thể sống lại, tựa như nội dung vở kịch bị bóp méo hoàn toàn, nhưng bất kể hoàn cảnh đặt ra là sống hay chết, tóm lại có bóp méo thế nào đi nữa vẫn sẽ lưu lại manh mối, nói ví dụ như lời nói dối sứt sẹo kia của Lão Cửu, cùng biến hóa quỷ dị của hắn sau đó. Cho nên chúng ta những người trong cuộc là người sống duy nhất biết rõ chân tướng."
Chu Quyết nỗ lực nhớ lại tình cảnh trước khi Lão Cửu nhảy lầu, rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ. Nhưng cậu cực kỳ nhớ kỹ một vài mấu chốt, chính là câu tôi không thấy, tôi không biết, buông tha tôi đi kia. Cậu lại nghĩ đến tình tiết trong câu chuyện. Cậu nói: "Anh Trần, tôi nghĩ tới một khả năng, anh xem thử có được không."
Ánh mắt Chu Quyết không chắc mà nói: "Lão Cửu có phải bị thứ trong sách kia bắt mất không?"
"Giải thích thế nào?"
Chu Quyết nói: "Các cậu nghĩ xem, Lão Cửu là người cuối cùng còn đang đọc sách, mà chúng ta lúc ở cửa phòng ngủ nghe được câu nói sau cùng của Lão Cửu là buông tha cho tôi, tôi không thấy, tôi không biết. Nói cách khác hắn đang cầu xin ai đó tha thứ. Có thể là thứ kia thì chăng? Các cậu còn nhớ rõ lúc mới vừa vọt vào phòng ngửi được cỗ mùi máu tanh cùng bóng người mơ hồ nọ không? Cỗ mùi nọ các cậu không phát hiện cùng mùi lúc nãy vô cùng tương tự, hoặc nói kỳ thật chúng ta cơ hồ mỗi lần gặp nguy hiểm cỗ mùi nọ đều loáng thoáng xuất hiện. Tôi nghĩ cái kia chính là nguy hiểm mà những người trong sách vẫn né tránh. Bọn họ đang tránh né thứ này."
Chu Quyết nói tới đây cậu ngừng lại, tất cả mọi người đều chìm vào trong hồi tưởng của mình, từ trên mặt của mọi người, Chu Quyết hiểu được tất cả bọn họ đều cảm thấy thế.
Khỉ Còi nói: "Còn nhớ rõ Thúy Nương trong truyện xử lý thi thể Hổ Tử thế nào không?"
Chu Quyết nói: "Hủy thi diệt tích."
Tam Béo không tin nói: "Làm sao có thể, chẳng lẽ nói những người còn sống đều là cương thi rồi? Vậy Trần Như Lan và Diệp Đĩnh hai người bọn họ làm sao giải thích? Bi tình nam nữ thoát khỏi ma trảo? Cuối cùng thành công chết đúng chỗ? Không bị biến thành ác ma? Các cậu không thấy rất mâu thuẫn sao? Tôi nghĩ lộ tuyến của chúng ta khẳng định sai rồi. Còn có vấn đề thời gian tử vong, cũng không sai biệt lắm."
Trần Hạo lắc đầu phủ định nói: "Đầu mối của chúng ta là chính xác. Nếu không chúng ta căn bản không có khả năng đến được đây. Minh chứng tốt nhất chính là chúng ta đã tìm được lộ tuyến của Lâm Húc và Như Lan bọn họ. Mà Như Lan có thể trốn đến hiện tại phỏng chừng có quan hệ với Diệp Đĩnh, hai người kia đều là dị số, nhất định sự tồn tại của bọn họ mới có cơ hội cho chúng ta hiện tại. Bằng không mấy người chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được đến trình độ như Như Lan, để cho một nhóm người giải đáp. Chị ấy hiểu được dưới tình huống như vậy, chỉ có lựa chọn bảo lưu các loại đầu mối có thể bảo lưu. Tránh né luồng sức mạnh kia, cho chúng ta manh mối lớn nhất. Chị ấy đã dồn vào đó rất nhiều thứ hữu ích cho chúng ta. Những đầu mối khác tôi còn chưa thể xác định, dù sao quyển sách này khiến người ta có cảm giác không chỉ đơn giản là tà khí, còn có một loại cảm giác nói không ra lời. . . . . ."
Vẫn sắm vai thính giả trầm mặc Diệp Vỹ bấy giờ nói: "Trong tộc chúng tôi có một truyền thuyết. . . . . ."
Diệp Vỹ bất chấp ánh mắt dò hỏi của người khác, chỉ như là tự nhủ mà nói: "Trong tộc vốn có một truyền thuyết, là về cái chết của Nam Triều (gồm Tống, Tề, Lương, Trần) Tống tiền phế đế Lưu Tử Nghiệp, dân gian đều truyền nhau chuyện hắn bị quỷ đao giết chết. Mà nội dung thì lại đa dạng đủ cách nói, chủ yếu bởi vì Lưu Tử Nghiệp là một tên tâm lý thật sự biến thái. Hoang dâm vô độ, loạn sát đại thần, dâm loạn hậu cung, làm đến nông nỗi hoàn toàn đánh mất luân lý làm người. Có một tối hắn nằm mơ thấy một nữ nhân, trong lòng nổi lên dâm tâm, vừa muốn nhào tới, liền nhìn thấy nữ nhân kia máu me đầy người. Sắc mặt trắng bệch, chỉ vào mũi hắn rồi mắng hắn tội ác ngập trời, sống không lâu nữa đâu. Sáng hôm sau hắn thật đúng là nhìn thấy có một cung nữ bộ dáng giống hệt nữ quỷ trong mộng, còn lạnh lùng trừng mắt liếc hắn, hắn liền sai người đem cung nữ chém đầu, cung nữ trước khi bị xử tử căn bản không giãy giụa, tựa như hết thảy đều không liên quan đến mình. Nhưng vào ban đêm Lưu Tử Nghiệp lại nằm mộng, vẫn là cung nữ kia, vẫn gầm lên rằng hắn không sống nổi, cư nhiên còn ném đầu mình về hướng hắn, Lưu Tử Nghiệp nhìn đầu trên mặt đất cười lạnh với mình, cùng nữ nhân ban sáng giống nhau như đúc. Nhất thời sợ đến mất hồn mất vía, thoáng cái tỉnh dậy, vì vậy ban ngày liền vội vội vàng vàng mang theo một nhóm lớn pháp sư cúng tế muốn đi Trúc Lâm Đường của Hoa Lâm Viên.
Hơn nữa đoạn ngắn tư liệu lịch sử ghi lại Lưu Tử Nghiệp tại thời gian kia gặp phải Tương Đông Vương Lưu bí mật liên hợp với chủ y (người chấp chưởng về quần áo cho vua) Thọ Tịch Chi, nội giám Vương Đạo Long, học quan lệnh Lý Đạo Nhi, trực các tướng quân Liễu Quang Thế chờ tru diệt. Bất quá. . . . . .Bởi vì tiền nhân của bản tộc chính là một trong những pháp sư tham dự lần giết quỷ cúng tế năm đó, cho nên chỗ chúng tôi còn lưu trữ một bản bí văn Lưu Tử Nghiệp bị giết năm đó.
Bởi vì niên đại thật sự đã rất lâu đời, cho nên hiện tại chúng tôi chỉ đọc hiểu được một phần ba nội dung trong đó. Cùng loại là nói lúc ấy Lưu Tử Nghiệp vào giờ Tỵ dẫn dắt năm mươi nam nữ pháp sư, ba trăm thải nữ (cung nữ cấp thấp),xếp hàng đến Hoa Lâm viên Trúc Lâm đường. Lưu Tử Nghiệp hướng lên trời bắn ba mũi tên, sau đó chúng pháp sư cũng bắn tên, ngay khi Lưu Tử Nghiệp cho rằng nữ quỷ đã bị giết chết chuẩn bị dắt mọi người khởi giá hồi cung, trong đội ngũ cung nữ của hắn đột nhiên lao ra một nữ nhân, nữ nhân này kéo cánh tay Lưu Tử Nghiệp không để hắn đi. Lúc này Lưu Tử Nghiệp mới dùng tiễn trong tay đâm chết cung nữ, cung nữ cả người máu me, nhưng vẫn như cũ không buông tay. Thình lình hắn mới chợt ý thức được, nữ nhân này chính là cung nữ hôm qua bị chém đầu, tại sao trước đó không nhận ra. Lưu Tử Nghiệp sợ hãi biến sắc hô to gặp nữ quỷ, cứu giá, sau đó đám người Thọ Tịch Chi liền chạy tới, Lưu Tử Nghiệp bỏ lỡ thời gian chạy thoát thân, ngay cả giương cung cũng làm không được. Trực tiếp bị người xông lên cho một đao mất mạng.
Nhưng tổ tiên tôi chứng kiến ngay lúc đó người đàn bà kia vẫn còn lôi kéo Lưu Tử Nghiệp, mãi cho đến khi Lưu Tử Nghiệp tắt thở mới thôi, nữ nhân cười ha ha, đầu đột nhiên từ trên cổ ngã nhào xuống. Nhất thời máu tươi phun tứ tán, theo đó thi thể cũng ngã trên mặt đất, nhưng về sau thế nào, lại bởi vì lúc ấy vô cùng hỗn loạn khủng hoảng, tổ tiên chỉ lo bảo vệ tính mạng, cũng không phát hiện nữ thi cuối cùng thế nào. Đây cũng chỉ là một bí sự trong ghi chép của tổ tiên chúng tôi mà thôi.
Nhưng tổ tiên cho rằng người từng chết một lần, đích xác có thể sống lại. Hơn nữa người xung quanh sẽ quên sự thật người đã từng chết đó, mà người này sẽ lấy một loại thân phận nửa người nửa quỷ tiếp tục tồn tại, nhưng bọn họ tồn tại là có mục đích. Chỉ cần mục đích đã đạt được, sẽ chân chính chết đi. Mà người duy nhất biết bọn họ có chết chưa, chỉ có những người tham dự vào nghi lễ cúng tế này cùng với người có quan hệ trực tiếp với cái chết. Nếu không người khác sẽ không biết được người này rốt cuộc đã chết hay chưa."
Khỉ Còi nói: "Vậy nói cách khác, Cố Lão bọn họ là vì có nhiệm vụ mới có thể sống lại? Nhiệm vụ của bọn họ là gì? Quá khó giải thích!"
Trần Hạo nhìn bọn họ nói: "Bởi vì quyển sách kia ở thư viện, cho nên nhiệm vụ của Cố Lão và Lão Triệu bọn họ chính là trông chừng quyển sách kia. Mà chú Ân và người sưu tầm đao lại trái ngược, tin tức bên ngoài là đã chết, nhưng khi tôi và Chu Quyết xuất hiện, bọn họ liền hiện ra. Bởi vì lúc đó chúng tôi đã xem quyển sách kia, Chu Quyết đọc quyển sách đầu tiên, cậu ấy phát hiện người giấu đao hoàn hảo không chút sứt mẻ đứng trước mặt cậu ấy, phảng phất như đây là cảnh cáo đầu tiên của nhóm bảy người trước dành cho chúng ta, ám chỉ nội dung của câu chuyện sẽ xâu chuỗi đến hiện thực. Mà chú Ân thì tôi hiểu rồi, nhiệm vụ của chú ấy chính là đưa ra những bức ảnh cần thiết cho chúng ta bước lên lữ đồ. Còn nhớ rõ lần cuối cùng tôi chạy ra khỏi nhà cũ của chú Ân, tôi cũng rõ rành rành cảm giác được cỗ mùi máu đó."
Diệp Vỹ bổ sung nói: "Hai người bọn họ chỉ đem loại tồn tại quỷ dị này sử dụng ngược lại mà thôi. Người khác đều cho rằng bọn họ đã chết, còn nhớ rõ giáo sư bốc hơi khó hiểu trong nhật ký Như Lan không? Đạo lý phỏng chừng cũng giống nhau, sinh tử rối loạn chỉ là một hình thức, mục đích là dẫn mỗi một nhóm bảy người đều có thể dọc theo lộ tuyến bọn họ đã chỉ định mà đi thôi. Vận dụng loại phương pháp này có một chỗ tốt rất lớn, chính là vô luận tình thế chung quanh thay đổi thế nào, đối với bọn họ mà nói cũng không ảnh hưởng. Bởi vì sự vật chung quanh đã sớm ngăn cách với bọn họ. Vô luận hoàng đế nắm quyền gì, vô luận hình thái xã hội gì cũng không hề liên quan."
Tam Béo bụm mặt tận lực không để cho mình co rúm nói: "Đệt, quá khôi hài rồi đó, quá vô nghĩa. Hơn nữa hai lão già kia rõ ràng cũng không việc gì phải bảo vệ quyển sách kia, chí ít mày đi theo bọn họ thời gian dài như vậy cũng không thấy bọn họ có gì cổ quái mà."
Chu Quyết nói: "Cổ quái? Chẳng lẽ bảo bọn họ COSPLAY thành hắc bạch vô thường? Hay như dạ xoa đứng bên cạnh giá sách? Anh bạn à đó là thư viện, không phải nhà tang lễ. Hơn nữa, nếu không phải chúng ta tận mắt thấy Lão Cửu chết, bằng không mày có cảm thấy Lão Cửu cầm hai túi nho khô đưa cho mày là một quái vật không?"
Tam Béo nghe Chu Quyết phản bác hiếm được không hề phát cáu, ngược lại nghiêm túc tự hỏi, nói: "Mày nói có chút đạo lý, chiếu theo lời mày vừa nói đó, nếu không phải đương sự căn bản không biết bọn họ đã chết hay chưa, chiếu theo lời này. . . . . .Mày nói xem chúng ta. . . . . ."
Trần Hạo vội cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn nói: "Không có chúng ta gì hết, nếu đã chết, người đầu tiên biết chính là chúng ta, trong trí nhớ của cậu từng có hồi ức bản thân đã tắt thở hay không? Không có đúng không, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể không biết người khác có thật đã chết hay chưa mà thôi. . . . . .Quên đi, không nói chuyện này. Dù sao quyển sách kia là điểm tiếp xúc đầu tiên của chúng ta với nhóm bảy người trước, vấn đề hiện tại không phải nói quyển sách này tại sao xuất hiện ở thư viện, mà hẳn phải hỏi tại sao lại tìm đến Chu Quyết, mà lần đầu tiên Chu Quyết cầm được quyển sách kia đã gặp Thúy Nương, đây mới là mấu chốt của vấn đề. Người đã chết này mà lại sống dậy khẳng định có mục đích của bọn họ, mục đích không đạt thành bọn họ không cách nào yên tâm thoải mái mà ợ với cả đánh rắm đâu. Chúng ta phải cẩn thận, nhưng không thể bị mê hoặc."
Diệp Vỹ đột nhiên tinh thần tỉnh táo nói: "Đúng vậy, Trần Như Lan là bởi vì thông qua sự trợ giúp của Diệp Đĩnh mới có năng lực đạt tới trạng thái bảo đảm như vậy, hơn nữa còn cho chúng ta ám chỉ và đầu mối này. Mà các cậu rất may mắn là có tôi. Cho nên dù có phải chết, tôi cũng sẽ cho các cậu chết một cách chân chính. Mọi người nhớ kỹ viết một phần di ngôn đưa cho tôi, tôi thay các cậu làm một trạm trung chuyển đầu mối so với Diệp Đĩnh còn trâu hơn."
Khỉ Còi nhịn không được hướng gáy gã vỗ xuống, bất quá Diệp Vỹ độ nhạy cảm quá cao, Khỉ Còi công kích như chớp thế mà cũng chỉ quét qua ngọn tóc gã, Khỉ Còi nổi giận mắng: "Con mẹ nó sao anh cứ hễ há mồm ngậm miệng thì là di thư, di thư cái đầu anh! Mục đích của chúng ta là bảo vệ tính mạng, thoát khỏi loại tình trạng biến thái này. Chứ không phải tìm anh tới kiếm chỗ cho chúng tôi tự sát đâu!" (Tiêu: Đánh là thương, mắng là yêu há há há)
Diệp Vỹ than thở bất đắc dĩ vừa muốn mở miệng, sau khi Khỉ Còi trừng liếc mắt một cái Diệp Vỹ ngược lại thật sự không nói nữa.
Tam Béo nhìn thấy tình cảnh này lén lút kéo tay áo Chu Quyết, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Hai tên này hiện tại rất thân nha, điệu bộ này của Khỉ Còi tao cũng chỉ từng thấy qua trên người mấy đứa bọn mình thôi, trước đây cậu ấy nhìn ai không thuận mắt trực tiếp dứt khoát không thèm đến xỉa đến nữa mà?"
Chu Quyết mím miệng suy nghĩ hồi lâu, nói: "Phỏng chừng là ở riết thành quen thôi. . . . . .Mày không thấy Diệp Vỹ cũng không ET như trước nữa sao?"
(Bánh Tiêu: ET là tên phim, cũng là tên của một bé người ngoài hành tinh trong phim, phim mà có thằng bé trùm áo choàng đạp xe đạp chở ET trong giỏ bay ngang qua mặt trăng đó :> Sau này ET cũng dùng để gọi mí bạn người ngoài hành tinh)
Khỉ Còi nghe được hai người thầm thì, trừng bọn họ một cái nói: "Vậy làm sao bây giờ? Tiếp theo làm thế nào hả?"
Năm người lại một lần nữa trở nên trầm mặc, trong rừng cây hiu quạnh khí thu bao quanh bốn phía. Con mèo đen nọ lẳng lặng nằm trong lòng Diệp Vỹ, ánh mắt nó tự tiếu phi tiếu nhìn năm người, nhưng một tiếng cũng chưa từng kêu.
Vì vậy, tiếp theo làm sao đây, trở thành vấn đề lớn nhất của bọn họ.
Hiện tại tin tức của Trần Như Lan, Diệp Đĩnh đến đây thì kết thúc. Mà tất cả đầu mối bây giờ có thể xác nhận là khẳng định có một người đã bán đứng mọi người, một cái khác là bí ẩn về sống chết của Thúy Nương, rồi tới những người chết đi sống lại thật sự không có cách nào xác định, nhưng Lão Cữu, chú Ân bọn họ đích thật là đã chết đi rồi sống lại. Nếu thật sự như vậy, Cố Lão và Lão Triệu nói không chừng chỉ là vì bảo vệ cho vòng bảy người cũ mà tồn tại, vậy hiện giờ. . . . . .Bọn họ còn sống không? Chu Quyết không dám nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ. Cậu càng không ngừng hồi tưởng lại trong trí nhớ, chỉ hy vọng từ trong chút việc lặt vặt trước đây tìm kiếm được một ít dấu vết và manh mối.
Chu Quyết nhìn thấy mọi người không nói gì, cậu mở lời nói: "Bằng không. . . . . .Chúng ta tiếp tục đọc sách đi?"
Trong mắt Tam Béo xẹt qua một tia hoảng sợ, khóe mắt hắn co rút nói: "Hiện tại? Phía trước còn chuyện ma quái gì nữa đây? Tôi nghĩ không thích hợp lắm. . . . . ."
Lúc này Chu Quyết mới ý thức được bọn họ còn đang trong khoảnh rừng hoang này, mà sắc trời lại càng ngày càng mờ. Mấy người bọn họ cộng thêm một con mèo, cả ngày chưa ăn uống, dưới loại trạng thái này đọc sách chẳng khác nào muốn tìm chết.
Chu Quyết nhìn sắc trời nói: "Về trước thôi, chúng ta không thể ở đây qua đêm, sẽ rất nguy hiểm."
Trần Hạo nhìn đồng hồ nói: "Đúng vậy, chúng ta không có thời gian nữa. Bây giờ là 6strong0 chiều. Chúng ta mau chóng trở về, tôi trước đó có gọi điện cho người quen ở Nam Kinh, anh ấy sẽ mang đến thứ tôi cần."
Tam Béo nhìn bốn phía, âm u nói: "Trở về thế nào? Nửa đường xuất hiện quân đoàn người giấy nữa thì làm sao?"
Khỉ Còi lấy tay chỉ chỉ Diệp Vỹ đang ôm con mèo thưởng thức cảnh thu. Tam Béo lập tức gật đầu hiểu được ý tứ của hắn. Mắt Chu Quyết đầy nghi hoặc nhìn bốn phía trong lòng chung quy cảm thấy còn bỏ sót thứ gì đó, song hiện tại quả thật cần phải rời đi, chí ít bọn họ đã chiếm được tất cả đầu mối Như Lan lưu lại, ít nhất là cậu nghĩ thế. Nhưng đầu mối này thật có thể gọi là đầu mối sao? Cậu cảm thấy nghi hoặc, mặc dù giải thích của Chu Quyết và Diệp Vỹ có đạo lý và căn cứ của bọn họ. Nhưng cậu vẫn như cũ cảm thấy có rất nhiều vấn đề bị tóm lược mơ hồ, mấy vấn đề này có lẽ là Trần Hạo giấu giếm cậu, nhưng lý do là gì? Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu là Trần Hạo không tín nhiệm cậu. Cậu bất an nhìn thoáng qua Trần Hạo, trong lòng phần hoài nghi mơ hồ nọ khiến cậu không cách nào yên lòng. Cậu như là cam chịu nói: "Đi thôi, về trước, trở về rồi hãy nói."
Vì để ngừa vạn nhất, Diệp Vỹ thành người dẫn đầu. Đoàn người rất cổ quái, nam nhân dẫn đầu mặc dù nhìn rất lịch sự, nhưng trong tay ôm con mèo còn thường thường cùng nó trò chuyện, còn có thể lộ ra một nụ cười cực kỳ vô hại. Mà từng người phía sau lộ ra khuôn mặt so với những khuôn mặt khác còn u ám hơn, phảng phất như mọi người trên thế giới này đều thiếu nợ bọn họ. Bọn họ giống như đang đi đòi nợ toàn bộ thế giới vậy.
Trong đội ngũ gây cảm giác biến thái này hơi mang theo một phần xơ xác tiêu điều. Mà ngạc nhiên thay cư nhiên dọc theo đường đi vô cùng an tĩnh, ngay cả một mẩu giấy cũng không nhìn thấy. Nhưng Chu Quyết chú ý tới con đường này không phải con đường bọn họ tới, bởi vì không nhìn thấy ngôi mộ phần giả nơi đặt hài cốt Trần Như Lan đâu.
Diệp Vỹ vẻ mặt bình thản dẫn mọi người đông quẹo tây rẽ mà đi, dần dần bọn họ phát hiện cái hẻm nhỏ khi bọn họ đến kia, sau đó dần dần ngửi được tiếng xào rau và tiếng nói chuyện của nữ nhân, tiếp tục đi bọn họ ngửi được mùi thơm của thức ăn, lúc này bụng Tam Béo không chịu thua kém bắt đầu phát tín hiện đầu tiên, lập tức những người khác. . . . . .
Rốt cuộc khi bọn họ ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới tuyến đường chính của thôn trấn, bọn họ cuối cùng cũng tìm được nhà khách nhỏ. Lúc này cả nhà bà chủ đều đang ở cửa đốt đồ.
Mụ thấy mấy người đầy bụi đất trở về cau mày hỏi: "Sao các cậu thành thế này?"
Trần Hạo nói: "Chúng tôi lạc đường trong rừng. Bà chủ có thể cung cấp một bữa cơm tối không, bọn tôi đều rất đói bụng, chờ ăn xong xe đón chúng tôi tới, chúng tôi sẽ chuẩn bị tính tiền rời đi."
Người phụ nữ trung niên từ trên đầu gỡ xuống đóa hoa trắng nọ ném vào đống lửa, ngọn lửa trong nháy mắt cắn nuốt điểm trắng này, mụ nói với bọn họ: "Được, tôi chuẩn bị chút hoành thánh cho các cậu ăn, đúng rồi các cậu sao lại lạc đường trong rừng? Đông người như vậy không phải rất dễ trở về sao."
Ánh mắt Chu Quyết ra hiệu ngầm hỏi Trần Hạo có muốn nói ra hay không, ánh mắt Trần Hạo xẹt qua một tia do dự, nói: "Chúng tôi tìm thấy từ đường mà bà nói rồi. Ở đó mặt ngoài đều đá tảng không hề có thi thể?"
Người phụ nữ trung niên cũng không suy nghĩ gì hoặc tạm ngừng động tác, mụ nói thẳng: "Đúng vậy đó, bên ngoài đều là đá tảng. Chúng tôi hằng năm đều phải làm tang lễ một lần, thi thể ở đâu ra chứ, chỉ có dùng đá tảng thay thế. Đây là truyền thống thế hệ trước lưu lại, nghe nói trước giải phóng đã bắt đầu. Cụ thể tôi cũng không rõ ràng."
Trần Hạo tiếp tục hỏi: "Vậy bên trong từ đường thì sao. . . . . .Mọi người chưa từng tiến vào?"
Người phụ nữ trung niên như đang nhìn đứa ngớ ngẩn mà nhìn bọn họ nói: "Đi vào, làm sao đi vào, bên trong từ đường nọ là là ruột đặc, đều là gạch nhồi, bên ngoài chỉ là làm thành bộ dáng một cái từ đường, chúng tôi bình thường sẽ đem đá tảng nâng đến bên ngoài, thi thể thì chôn ở ven rừng. Nghe nói nơi đó phong thủy tốt."
Chu Quyết nhịn không được chen ngang nói: "Nhồi? Dì chắc chứ? Chẳng lẽ mọi người không phá vỡ những tảng đá này sao?"
Người phụ nữ trung niên à một tiếng nói: "Từng phá rồi, việc này thật ra có chút quỷ dị, lúc ấy cách mạng văn hóa đó. Tất cả mọi người đều làm, nơi nơi đập bể miếu, đoạn thời gian kia chúng tôi ngay cả tang lễ cũng không làm chuẩn, năm này đã chết rất nhiều người. Hàng năm đều đều có tráng niên chết, về sau tất cả mọi người len lén đến tối lo liệu. Khi có một hồng vệ binh từ nội thành tới, lá gan đặc biệt lớn, khiêng một cái đục nói muốn nhìn xem mặt sau đá rốt cuộc là cái gì.
Cứ như vậy tạc cả ngày, vẫn là đá. Hắn trở về chuẩn bị ngủ, buổi tối hắn nghe được dường như có nữ nhân đang khóc, hắn đẩy cửa ra nhìn thấy một nữ nhân mặc áo liệm kiểu xưa đầu bù tóc rối ngồi xổm bên cửa phòng mình. Hắn bị dọa mặt thoáng cái trắng không còn chút máu. Nữ nhân hai tay bụm mặt, tiếng khóc kia rất thê thảm. Hắn đột nhiên nghĩ nếu cứ vậy bị một nữ nhân dọa vỡ mật, sau này danh tiếng can đảm của mình sẽ không còn. Hắn trực tiếp đi đến trước mặt nữ nhân ngồi chồm hổm nghĩ muốn nhìn nữ nhân kia, ai ngờ nữ nhân kia căn bản không khóc, mà là đang cười, hai hàm răng trắng hếu lộ ra, cả khuôn mặt trắng bềnh bệch. Hắn sợ đến lao thẳng ra khỏi nhà, hướng gian nhà của đội trưởng đội sản xuất chui vào, nhưng ở trên đường hắn phát hiện cư nhiên có người đưa tang. Hắn cũng biết hiện tại thôn dân đều len lén đưa tang buổi tối, cho nên ngay từ đầu cũng yên bụng, dù sao chúng tôi nơi này đối với loại chuyện kia căn bản đã thành quen. Cũng sẽ không sợ nhiều, nhưng hắn phát hiện những người này hình như đều đặc biệt trẻ tuổi, nhìn kỹ đều là người giấy! Toàn thân hắn bị sợ đến choáng váng, trực tiếp rống to gào lớn. Người giấy này như có cảm giác, nhẹ nhàng bay thẳng sang, may là hắn chạy mau. Vọt tới nhà đại đội trưởng.
Sáng ngày thứ hai hắn mang theo đại đội trưởng đến nhà mình, phát hiện trong nhà không có nữ nhân nào. Chẳng qua thọ quan (quan tài dành cho người lớn tuổi) hắn vốn len lén giữ lại cho lão gia nhà mình không thấy đâu nữa. Hắn nghĩ thầm không phải là có người muốn chỉnh mình đó chứ, nhưng dù sao buổi tối đó cũng quá dọa người, hắn mang theo đại đội trưởng lại đi đến từ đường nọ, phát hiện đá vốn đục nửa ngày đã bị khối gỗ nhét vào, nhìn kỹ lại khối gỗ này chính là thọ quan của nhà mình, nước sơn phía trên chính tay mình quét lên, tuyệt đối không sai. Lần này hắn thật sự hoàn toàn mất hồn, nhưng lại không dám nói ra chuyện mình lén giấu thọ quan làm của riêng, dù sao tiêu chí Phá Bốn Cũ (*),thứ này không thể sửa. Thẳng đến khi cách mạng văn hóa chấm dứt, thằng nhóc này cũng gần ngoài 40 rồi, hắn mới nói cho người khác biết chuyện về từ đường này. Mọi người ngay từ đầu cũng không tin, nhưng nghĩ không làm tang lễ hằng năm liền có người chết, cũng cảm thấy từ đường bị tảng đá chèn vào kia không an ổn. cho nên đều không dám tìm hiểu chuyện từ đường kia nữa. Bất quá từ đường nọ hẳn là nén đặc, dù sao vách tường nhà ai có thể tạo thành dày như vậy? Đào một ngày cũng vẫn là đá. . . . . ."
(*) Phá Bốn Cũ là khẩu hiệu giai đoạn đầu của cách mạng văn hóa, bao gồm "Đả phá tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ."
Tam Béo không thể không nhìn những người khác, bởi vì bọn họ thật sự đã tiến vào từ đường kia, việc này không có cách giải thích nào khác. Diệp Vỹ nghe đến đó trong miệng nói thầm: "Cư nhiên dùng chiêu này. . . . . .Nhưng mà không đúng. . . . . ."
Diệp Vỹ lắc lắc đầu cũng không nói gì, lúc này bà chủ đã vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn chọ bọn họ, Chu Quyết tiến vào phòng bếp tiếp tục hỏi: "Vậy bà chủ, người đó hiện giờ còn sống không?"
Bà chủ quán dừng lại nói: "Aiz, năm năm trước đã chết rồi."
Khỉ Còi không nhịn được buột miệng nói: "Lại là năm năm trước?"
Bà chủ quán bị hắn hỏi sửng sốt, nói: "Làm sao vậy?"
Chu Quyết chuyển chủ đề nói: "Không có gì, bà chủ giúp chúng tôi chuẩn bị chút đồ ăn đi, chúng tôi sắp chết đói rồi, cả ngày chưa ăn gì."
Hoành thánh của bà chủ quán cực kỳ vừa miệng, mặc dù món ăn rõ ràng quá nhiều thịt, bất quá đối với mấy người Chu Quyết bữa cơm này đã tương đối đúng lúc.
Sau khi ăn xong, mấy người ngồi trong phòng khách, bà chủ quán thuận tiện chuẩn bị đầu cá trộn cơm cho huyền miêu. Huyền miêu cũng ăn rất vui vẻ, phỏng chừng cũng đói bụng. Cứ như vậy mọi người lấp đầy bụng, đều tự châm một điếu thuốc. Nhưng cũng không ai nói chuyện, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều nghi vấn và giả thiết.
Lúc này cửa nhà khách đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, Trần Hạo nói: "Người đến rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.