Yến Châu tất nhiên không phải thật sự vì một cái trống bỏi của Quý An mới gọi Yến Hoài.
Hắn hiện giờ cũng tới tuổi đón dâu thành gia, đứa thứ hai của Yến Châu đều sắp sinh rồi, Yến phu nhân đã nhọc lòng xong việc con trai lớn, đơn giản liền đặt mục tiêu trên người thằng con trai nhỏ.
Trước khi Yến Hoài hồi phủ, Yến phu nhân đã tìm kiếm hai cô nương rất phù hợp, gia thế, nhân phẩm, bộ dạng đều là nhất trong hàng nhất, bà biết cái nết Yến Hoài, biết hắn đối với mấy câu tương tự “Lệnh của cha mẹ lời người mai mối”, khẳng định sẽ không đáp ứng cưới một cô nương ngay cả mặt mũi còn chẳng biết tròn méo ra sao về làm vợ, cho nên bà cố ý tìm, đều là những người tuổi tác xấp xỉ, khi còn nhỏ cũng từng chơi cùng Yến Hoài.
Khi Yến Hoài mang theo Quý An qua viện Yến Châu, Thẩm Chu Di đã ngủ, Yến Bách cũng đã được bà vú bế đi, trống bỏi của Quý An không thể đưa đến tay Yến Bách, nghe Yến Châu nói với Yến Hoài an bài của Yến phu nhân: "Ý của nương là thời điểm ăn tết phải giao du một chút, khi còn bé cũng không phải chưa từng thấy qua, cô nương Thẩm gia là biểu muội của Chu Di, ta cảm thấy cô nương ấy thực tốt, ngày sau cùng Chu Di cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, thế nào? ”
Yến phu nhân dụng tâm lương khổ, còn cố ý bảo Yến Châu đến thăm dò khẩu phong trước.
Yến Hoài tứ bình bát ổn, một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-an/2569537/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.