Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Bởi vì lời nói của Yến Hoài, Quý An cho đến khi trở về phòng vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, chỉ biết nhắm mắt theo đuôi dán sau Yến Hoài, ngay cả trong phòng, Hoắc Hương đứng chình ình ấy cũng không phát giác.
Nhóc con còn bận choáng váng, Yến Hoài tạm thời mặc kệ cậu, đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, bảo Hoắc Hương đi lấy thêm một bộ chén đũa tới.
Yến Châu luôn luôn biết đệ đệ y ham ngọt, đồ ăn là bánh trôi, rải thịt băm, đựng đầy chén nóng hôi hổi, khi bưng ra vẫn còn ấm.
Hắn nếm một ngụm, quả nhiên là hương vị hắn quen thuộc, nhưng cơm chiều đã ăn nhiều, ăn không nổi nữa, đút cho Quý An ngốc nghếch một miếng: “Ăn ngon sao?”
Cậu vừa tới phủ bên này, đi đâu lấy nước nóng, Yến Hoài sợ cậu lạc, lập tức đem người ngăn lại: “Ngươi tìm được nhà bếp sao? Trở về ngồi đi, lát Hoắc Hương đi làm.”
Quý An giờ mới sực nhớ bọn họ hiện tại không phải ở Yến phủ kia, đành phải thành thành thật thật ngồi trở về bàn, bị Yến Hoài đút thêm viên bánh trôi, nhỏ giọng kháng nghị: “Ăn không vô ạ……”
Hoắc Hương trở về đúng thời khắc thấy Yến Hoài đang đem nửa viên bánh trôi Quý An ăn còn thừa đưa vào miệng, câm nín một biểu tình “thực chói mù mắt”, đôi chim cu thực biết diễu võ dương oai, căn bản không để bụng cảm thụ người bình thường mà.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-an/2569535/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.