Hai rưỡi chiều ngày hôm sau, ông Đổng Chính Hào lại một lần nữa đến trung tâm giám định, kết quả giám định đúng như ông đã dự đoán, Liễu Mộc Mộc chính xác là cô con gái năm đó bị bắt cóc của ông.
Đột nhiên xuất hiện thêm một cô con gái lớn từng này, khiến ông Đổng Chính Hào vẫn chưa biết nên sắp xếp cho cô thế nào.
Suy nghĩ một lúc, ông ta bèn nói với Liễu Mộc Mộc: “Dạo gần đây bà nội con bị bệnh, nên trong nhà đang lu bu lắm, tạm thời con ở khách sạn nhé.”
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt, hàng lông mi dài như một phiến quạt be bé phe phẩy, cô nói: “Con có thể đến thăm bà nội không?”.
“Con vẫn nhớ bà nội sao?”.
“Đương nhiên rồi ạ.” Liễu Mộc Mộc mỉm cười, để lộ ra lúm đồng tiền bên má phải: “Con nhớ rất rõ là đằng khác.”
“Cũng được.” Nhớ tới những lời bác sĩ nói với mình mấy hôm trước, ông Đổng Chính Hào không từ chối lời đề nghị của Liễu Mộc Mộc nữa.
Tình trạng của mẹ ông không tốt lắm, sợ là không cầm cự được đến hết tháng này, trong lòng bà cụ vẫn nhớ mong đến bé Đầu Gỗ, giờ để bà được tận mắt nhìn thấy con bé, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện.
Còn về phần bà Khương Lệ sau khi nhìn thấy bé Đầu Gỗ sẽ có phản ứng gì, thì đại khái ông Đổng Chính Hào cũng có thể đoán ra được, nhưng ông cũng hiểu rất rõ rằng, bà sẽ không bao giờ làm to chuyện với ông trước mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-di-vo-duyen-may-nho-em-boi-chuan/2500681/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.