Mưa nhỏ lại, màn mưa dần trở nên lất phất.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói hoang mang của chú Lý: "Thính Thính không phải đi hẹn hò với cậu sao? Hồi nãy chú vừa đưa con bé qua đó..."
Yến Từ nghe vậy liền gắt gao nắm chặt điện thoại, xương ngón tay nhô lên, móng tay bởi vì dùng sức mà hơi phiếm hồng.
Hàm dưới cậu căng chặt, lông mi hơi run lên.
Chú Lý cũng nhận ra gì đó, "Thính Thính... Không có ở đó?"
Yến Từ nói: "Chú đưa cô ấy đến đây khi nào?"
"Khoảng 6h30, chưa tới 7h." Giọng nói chú Lý dần gấp gáp lên, "Cậu thật sự không thấy Thính Thính? Điện thoại đâu? Cậu gọi cho con bé chưa?"
"Hiện tại cháu sẽ báo cảnh sát, phiền chú chạy đến đây một chuyến."
Yến Từ cúp điện thoại, vẫy tay gọi một chiếc xe đến đồn công an.
Lúc cậu đến thì chú Lý đã ở đó, sắc mặt hai người nghiêm trọng, chú Lý vừa nhìn thấy Yến Từ đã lập tức đứng dậy.
Không lâu sau đó thì Dư Dung và Giang Hoài cũng chạy tới.
"Chuyện gì xảy ra?" Dư Dung nhìn Yến Từ, gương mặt tinh xảo có phần tái nhợt.
Yến Từ đem tình hình nói ngắn gọn.
Đầu tiên, Dư Thính chỉ có một mình nên sẽ không biết đi đâu, hơn nữa trời mưa lớn, không có khả năng cô sẽ bỏ đi nơi khác; tiếp theo cho dù có chuyện bất ngờ xảy ra, chắc chắn cô sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Tóm lại, Yến Từ nghi ngờ Dư Thính đang gặp nguy hiểm.
Cậu phân tích nói có sách mách có chứng, đồn cảnh sát lâm vào trầm mặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992347/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.