Yến Từ không nghĩ tới Dư Thính sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, lập tức sửng sờ, đồng tử co chặt.
Bầu không khí lâm vào trầm mặc, thật lâu sau, Yến Từ há mồm, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Cậu không tự chủ nắm chặt vạt áo, trong đầu nghĩ ra mấy câu trả lời, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được chữ nào.
Nên nói thế nào?
Khi còn nhỏ tôi vẫn luôn bắt nạt cậu?
Yến Từ không dám.
Cậu sợ Dư Thính sẽ không bao giờ quan tâm cậu nữa.
“Yến Từ?” Dư Thính nhỏ giọng gọi, cũng không làm khó cậu, “Cậu đừng căng thẳng, tớ chỉ nghe chị kể lại nên mới muốn đến đây hỏi cậu chút thôi, cậu… Nếu cậu không muốn trả lời thì đừng trả lời.”
Tiểu đáng thương là một người nhạy cảm yếu đuối, Dư Thính không muốn làm cậu hoảng sợ, sau đó né tránh cô.
Rốt cuộc Yến Từ cũng bình tĩnh lại, chỉ một chữ bật ra trong cổ họng: “Ừ.”
Dư Thính không nghĩ tới cậu sẽ trả lời, ngạc nhiên trừng to mắt: “Chúng ta thật sự quen biết từ trước?”
“Ừ.”
Dư Thính thật sự không ngờ cô và Yến Từ đã quen biết từ rất lâu về trước, có chút vi diệu lại có chút ngạc nhiên. Khi nhỏ cô bệnh tật ốm yếu, chưa từng đến nhà trẻ, ngoại trừ Quý Thời Ngộ thì không có người bạn nào khác.
Nói tới nói lui, cô và Yến Từ rất có duyên với nhau.
Đây chính là số trời đã định!!
“Nhưng mà đáng tiếc quá, tớ không nhớ rõ những chuyện lúc nhỏ lắm.” Dư Thính bĩu môi, không tránh khỏi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992311/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.