Những lời này thành công làm Yến Từ dừng bước.
“Tớ đi tắm, cậu canh chừng cậu ta.” Dư Thính nói xong đi vào phòng tắm. Phòng tắm rất nhỏ, khoá cửa còn bị hư, cô dám nói rằng nhà vệ sinh của con mèo béo nhà cô còn to hơn phòng tắm này nhiều.
Nhưng mà hiện tại cô không có tư cách kén cá chọn canh, Dư Thính đóng chặt cửa, xác định cửa sẽ không tự động mở ra mới cẩn thận cởi quần áo, cô chậc một tiếng, mỗi lần cởi một món đồ lại nhìn qua cửa một lần.
Đột nhiên, ngón tay Dư Thính dừng lại, mờ mịt nhìn quần áo dơ bẩn bên cạnh.
Hình như cô… Không có quần áo để thay.
Làm sao bây giờ, mượn Yến Từ sao?
Nghĩ đến đây, Dư Thính nhíu mày, bất đắc dĩ đem quần áo dơ mặc lại.
Ngoài phòng, hai thằng con trai xa lạ, ngồi đối diện nhìn nhau, trầm mặc không tiếng động.
Thấy cô đi ra, cả hai đồng thời quay đầu nhìn qua.
“Yến Từ, tớ không có quần áo…” Dư Thính nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cậu, cậu có thể cho tớ mượn không?”
Yến Từ không hỏi nhiều, trực tiếp về phòng lấy áo sơ mi và quần đùi đưa cho cô.
“Mặc… Đi.” Tay Yến Từ giơ quần áo, khi nói chuyện hai lỗ tai đỏ bừng.
“Sạch sẽ.” Cậu vội vàng bỏ thêm hai chữ.
Dư Thính nhận đồ, một lần nữa chui vào phòng tắm.
Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước xôn xao, Yến Từ không dám nghe nhiều, vội vàng trốn về phòng ngủ, sau đó lại đi ra, kéo cổ áo Quý Thời Ngộ lôi vào phòng ngủ, răng rắc, âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992310/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.