Tại sao lại muốn?
Yến Từ không tìm được lý do đặc biệt gì.
Khi còn sống ở trấn Trăng Non, bài nội nói cho cậu, “Đừng biểu hiện quá nổi bật, nếu cháu muốn giống một người bình thường thì hãy sinh hoạt một cách bình thường.”
Lúc đầu Yến Từ không hiểu, sau này đến khi thấy bà nội bị cô lập, bị khi dễ, bị nói là bà già có một đứa cháu quái vật.
Từ đó về sau, Yến Từ càng không lên tiếng nói chuyện nữa, âm thầm bắt chước cử chỉ hành động của các bạn cùng lứa, cố gắng bắt chước giống bọn họ.
Bà nội rất vui vẻ, thậm chí cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng có nhiều bạn bè.
Sau này dọn đến Giang thành, bà nội qua đời, Yến Từ được Hải Xuyên lựa chọn, trở thành học sinh của trường.
Sau đó nữa ——
Cậu gặp Dư Thính.
Nếu điểm quá thấp, cậu sẽ bị đuổi học; nếu điểm quá cao, sẽ bị chuyển ra khỏi ban 7, cũng không muốn trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, như vậy sẽ làm cậu lo sợ bất an.
Cậu đã sớm có thói quen im lặng không nói chuyện, thói quen yên tĩnh, thói quen khống chế điểm gần bằng nhau ở mỗi kỳ thi, đến nỗi mục đích ban đầu cũng đã sớm quên mất. Cậu chỉ thích làm một pho tượng, ngồi ở một góc không ai chú ý mà ngắm nhìn Dư Thính, đối với cậu như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.
Nhưng mà.
Dư Thính đi về phía cậu, làm cho cậu phải dùng đến những ‘số liệu’ đã lâu không đụng tới, cho nên, cậu cũng nên bước ra khỏi thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992305/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.