Editor: Gà Lười Cận Thị
#27.08.2021
“Dì Tô nói hôm nay em đến nhà bạn học chơi?”
Mới vừa ăn cơm xong, Dư Dung đã gọi điện qua đây.
Dư Thính tránh đi Yến Từ đang rửa chén, trốn vào trong toilet nghe điện thoại: “Đúng vậy, em cũng đã nói dì Tô dời tiết học sang ngày mai rồi.”
“Bạn học nào?”
“Song Song.”
“Ồ” Dư Dung không chút lưu tình vạch trần, “Chị vừa mới tham dự hội nghị với Cố gia, hình như Cố Song Song đang đi học.”
“...”
Không giấu được, Dư Thính thấp giọng nói thật: “Yến Từ, bạn cùng lớp.”
Yến Từ?
Tay đang lật văn kiện của Dư Dung dừng lại.
Trí nhớ của cô rất tốt, không cần nghĩ nhiều đã nhớ ra Yến Từ là nam sinh ngồi sau Dư Thính. Trước kia khi tham gia họp phụ huynh cô đã chú ý tới cậu ta, tối tăm ít nói, hướng nội không có cảm giác tồn tại, nghe nói là học sinh nghèo khó, đều dựa vào tiền trợ cấp để sinh hoạt.
Dư Dung trầm mặc làm cho Dư Thính bất an, vội vàng nói: “Yến Từ rất tốt, còn mời em ăn cơm, chị không cần lo lắng.”
“Mời em ăn cơm?” Dư Dung nhăn mày.
“Dạ, tự cậu ấy làm, ăn rất ngon.”
Dư Dung tựa lưng vào ghế, nhẹ than thở: “Chị nhớ rõ bạn học kia của em gia cảnh không tốt lắm, em còn yên tâm để người ta mời ăn cơm?”
Dư Thính sửng sốt.
Cô đúng thật là không nghĩ đến, chẳng những yên tâm thoải mái để người ta mời cơm, còn thuận miệng ăn thêm một cây kẹo bông gòn.
Dư Dung cũng không ngạc nhiên, từ nhỏ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992298/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.