"Yến Từ, cậu không mời tớ vào nhà sao?"
Yến Từ bất ngờ, nhẹ nhàng nghiêng người.
Không gian trong nhà không lớn, khoảng 50 mét vuông, mấy gia cụ linh tinh cũng chỉ có vài cái, nhưng đều rất sạch sẽ, một tầng bụi cũng không có, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của nước sát trùng.
Trên bàn có một bức di ảnh, là một bà lão giống y hệt hình nền trong 'lão già'.
Dư Thính không dám đánh giá lung tung, thành thật thu hồi ánh mắt.
Phòng khách rất nhỏ, không có sô pha, chỉ có một cái bàn rất nhỏ và một cái ghế tròn.
Dư Thính túm váy, nhẹ nhàng nhíu mày.
Yến Từ cái gì cũng chưa nói, bật quạt, giơ tay kêu cô ngồi xuống.
Dư Thính cẩn thận đặt mông ngồi xuống.
Rất cứng.
Đây là cái ghế cứng nhất mà cô từng ngồi.
Cô không ngôi yên, nhích tới nhích lui, mặc dù động tác rất nhỏ nhưng vẫn không chạy khỏi mắt Yến Từ.
Đầu tiên cậu thấy hơi nghi ngờ, ngay sau đó lục lọi tìm một tấm đệm lót tương đối mềm mại trải lên. Dư Thính càng không thoải mái, vải dệt thô sơ đâm vào mông cô, rất ngứa.
Dư Thính ngại ngùng không dám ý kiến, cũng do cô vì nhiệm vụ nên mới đến đây làm phiền người ta, không bị Yến Từ ghét bỏ là may rồi.
Lúc này, Yến Từ đột nhiên hiểu ra.
'Tôi đi ra ngoài mua đồ, cậu chờ tôi.'
Dư Thính không ý kiến: "Cậu đi đi."
Yến Từ không yên tâm nhìn cô một cái, chạy như bay ra ngoài cửa.
Cơ thể Dư Thính thả lỏng, đứng lên đi lại khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992297/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.