Chương trước
Chương sau
Lưu Hành thẹn đỏ mặt gật đầu, theo tiếng đáp vâng rồi lui ra phía sau hai bước đứng ở ngoài đám người.
“Các ngươi thì sao?”
“Bổ đầu, chức vị Kỳ Sơn kia có lẽ quá mức thấp kém, bá tánh ở gần Bạch phủ dường như không có người nào nghe qua tên của hắn!”
“Bên Tống phủ cũng vậy!”
“Chúng ta cũng không có hỏi thăm ra bất luận tình huống hữu dụng nào!”
Trên mặt sai dịch được phân đi tứ phương tám hướng đều có chút xin lỗi, càng thêm mỏi mệt, Cao Dã tựa hồ sớm đã đoán trước, không nói thêm gì, gật đầu cảm tạ rồi nhìn về phía Hoàng Tam vẫn luôn không có hé răng.
“Bên ngươi cũng không có tiến triển gì sao?”
Biểu tình Hoàng Tam có chút phức tạp giống như không có nghe được câu hỏi, Lưu Hành chọc chọc hắn hai cái, hắn mới phản ứng lại gật gật đầu, sau lại lập tức lắc đầu: “Tin tức hữu dụng thì không phải không có, chỉ là…”
Hoàng Tam có chút chần chờ, nuốt nước miếng nhìn nhìn mọi người ở đây, tuy rằng lão đánh cá không rõ ràng lắm bọn họ đang nói chuyên gì nhưng nhìn thấy biểu tình Hoàng Tam ngưng trọng, không khỏi có chút khẩn trương, trừng to mắt nhìn.
Cao Dã muốn nói lại thôi, sau khi chớp mắt kinh ngạc liền vội vàng kéo Hoàng Tam sang một bên, dùng thanh âm nghiêm túc cực nhỏ hỏi lại một lần nữa.
Hoàng Tam không có lập tức đáp lại, nhìn Cao Dã, thanh âm có chút phát run: “Bổ đầu, ngươi thật sự không tin trên đời này có oan quỷ lấy mạng sao?”
Hoàng Tam nói cực nhẹ, thanh âm run rẩy nhưng rất rõ ràng.
Cao Dã vốn cảm thấy khả năng mọi chuyện theo hắn phỏng đoán là không lớn, lúc này nghe Hoàng Tam phát ra nghi vấn, biết hắn tất nhiên là phát hiện ra cái gì rồi, hắn cũng không lòng vòng mà nói thẳng ra: “Có phải cây trâm kia là của người trong Vinh phủ không?”
“Cái này…Tạm thời chưa thể xác
định chắc chắn nhưng…Có thể rõ
ràng, vụ án lần này nhất định có quan hệ với tiểu thư Kim Thư Kiều gia!”
Nghe thấy kết luận này, Cao Dã không có cảm thấy ngoài ý muốn
nhưng hắn không có biểu lộ bản thân đã sớm có phỏng đoán, mặt cố ý lộ vẻ giận hỏi: “Sao lại dính tới mấy cái quỷ quái đó nữa rồi, rốt cuộc là ngươi tra được cái gì? Đừng có úp úp mở mở với ta!”
Trong lòng Hoàng Tam còn đang bất ổn, không có chú ý tới thần sắc Cao Dã khác thường: “Ta nghe được kim trâm kia ở toàn thành này chỉ có phu nhân trong phủ Lưu Mạnh Tề thành bắc bỏ ra số tiền lớn thuê người chế tạo ra!”
Lưu Mạnh Tề? Phu nhân trong phủ?
Cao Dã có chút ngoài ý muôn, nhìn về phía Hoàng Tam mấy lần, vừa định
hỏi Lưu Mạnh Tề có phải là người kinh doanh trang phục tơ lụa toàn thành không, đệ nhất phú thương về ngành may mặc, ngay sau đó liền sững sờ tại chỗ.
“Ngươi nói chính là Lưu Mạnh Tề hợp tác mở sòng bạc Thiên Kim Đài’ với Vinh Thăng An sao?”
Hoàng Tam gật đầu: “Chính là hắn! Cho nên bổ đầu! Ngươi không cảm thấy sự tình thật sự quá mức trùng hợp sao? Trước có Triệu Đức Tả Nhị Lang, lần này lại là hai vị chủ nhân sòng bạc Thiên Kim Đài….”
Nói nói, thanh âm Hoàng Tam to hơn, biểu tình cũng trở nên căm giận, Cao
Dã nhìn một vòng chung quanh rồi vội che miệng hắn lại.
Nhưng mấy người Lưu Hành đã nghe thấy, lão đánh cá cũng nghe được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.