Sắc trời tối xuống, khi Tuế Hòa hoàn toàn khôi phục lại, đúng lúc A Hương đi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về lấy hai cây sáp ong trong tủ gỗ lớn đưa tới trước mặt nàng.
Tuế Hòa đứng dậy tiếp nhận nhưng không có bỏ vào miệng nhai: “Bọn họ tìm được đồ vật kia rồi sao?”
A Hương lắc đầu, viết hết những gì nàng mới vừa nghe ngóng chứng kiến được vào lòng bàn tay.
Thì ra là Cao Dã bảo nha sai lão Lưu tổ chức bạch dịch, sau khi nhóm hương dân vào núi, liên tiếp lục soát mấy canh giờ không có chỗ nào mà không kiểm tra, chính hắn lại đi thôn Hành Tri thám thính chuyện phần mộ bị quật trộm, tâm lực phân tán, kết quả hai đầu việc đều tiến triển rất chậm.
Tuế Hòa như suy tư gì đó ừ một tiếng, nhai sáp tự hỏi có nên lại giúp bọn họ một phen hay không.
Bất quá, ban đêm hôm qua, nàng từ chỗ A Hương nghe tường tận hành tung dị thường của Triệu Đức không lâu sau liền nhân lúc A Hương vào thành giấu dụng cụ gõ mõ cầm canh của Tả Nhị Lang, một mình đi cản Triệu Đức, khi đó hắn đã vào núi hoang trở về thành.
Ban ngày ở công đường theo như lời phụ nhân làm chứng thì vải bố trắng tay nải cũng không mang theo trên người, nghĩa là sau khi hắn vào núi hoang đã thuận thế giấu ở nơi nào đó hoặc là đã bị tiêu hủy rồi sao?
Nếu là trường hợp sau, vậy quan phủ muốn phá án sẽ khó càng thêm khó.
Chống cằm suy nghĩ một trận, bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-la-dai-boss/267632/chuong-8.html