“Mẹ đứa nhỏ, ngươi đang làm gì đấy?”
Bị gọi, phụ nhân cuống quít xua tay, ý bảo nam nhân nhà mình không cần lộ ra, sau đó từ trước cửa nhà A Hương chạy đi, hai người lôi kéo nhau trở về phòng nhỏ nhà mình.
Bên trong cánh cửa, Cao Dã A Hương nghe được động tĩnh sớm đã sợ tới mức tách nhau ra.
Cao Dã có chút đỏ mặt, còn muốn giải thích, A Hương hồng mắt mở cửa đẩy hắn ra ngoài.
Bị đuổi ra phòng, Cao Dã sửng sốt một chút sau đó biểu tình nghiêm túc cất bước rời đi.
A Hương vội vàng khóa chặt cửa lại sau đó lấy đòn gánh chặn lại, xác nhận sẽ không có người phá cửa vào mới trở về lấy nước lau người cho Tuế Hòa.
Lúc nàng vừa duỗi tay dục cởi quần áo trên người Tuế Hòa, một đôi mắt đang nhắm nghiền của Tuế Hòa bỗng nhiên mở ra.
Thấy nàng tỉnh rồi, trong mắt A Hương trào ra nước mắt, cầm lòng không đậu, ôm tiểu cô nương trước mặt vào lòng.
Kỳ quái là lần này Tuế Hòa không có cự tuyệt mà là tùy ý để A Hương ôm.
Trong nháy mắt vui sướng qua đi, A Hương bỗng nhiên ý thức được có gì không thích hợp.
Tuế Hòa xác thật mở mắt nhưng vô thần trống rỗng, không chớp mắt, trạng thái giống y như một năm trước khi nàng chết vì bệnh.
Phản ứng lại, A Hương đem hết toàn lực, vừa lay động Tuế Hòa, vừa muốn kêu gọi.
Nhưng bất luận nàng nỗ lực như thế nào, sắc mặt căng đến đỏ bừng, yết hầu như muốn xé rách chảy máu thì tiếng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-la-dai-boss/267631/chuong-7.html