Đúng thế, em phải chờ. . . . . .
Cho dù vĩnh viễn ước ao, từng giọt cô đơn xuyên thấu
Đợi cho tình cảm héo úa, trở thành sa mạc hoang vắng
Đợi cho tất cả thành mộng ảo, đều biến mất
Mà em, còn phải chờ
Cho đến khi tan ra
Truyền thuyết xa xưa. . . . . .
Kỳ Hinh thấy mình rơi vào vực sâu thăm thẳm, không chút ánh sáng, chỉ có lạnh lẽo và tối tăm.
"Không. . . . . . Không! Đứa bé này. . . . . . Làm sao có thể là con của Đường?" Cô phát run, dường như không muốn nói nữa, cổ họng bị bàn tayđầy sức mạnh bóp nghẹn, làm cô không thở nổi.
An Vũ Ân thở nhẹ, trìu mến vuốt đầu Lăng Phong, nói: " Tiểu thư Kỳ, tôibiết cô rất khó chấp nhận điều này, nhưng đây là sự thật, Lăng Phongđúng là con trai của Thiếu Đường!"
Kỳ Hinh kinh hãi chuyển tầm mắt sang Lăng Phong, giờ phút này trong mắt cô, đứa bé ấy trở nên đáng sợ vô cùng.
“Năm đó, tôi và Thiếu Đường yêu nhau, mãi cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học Havard, Lăng Diệu Hồng vẫn không chấp nhận tôi, bởi vì, trong lòngông ta, người có tư cách làm thiếu phu nhân của nhà họ Lăng chỉ có cô —thiên kim tiểu thư nhà họ Kỳ! May mắn rằng, Thiếu Đường vẫn chung thủyyêu tôi bằng mọi giá, nhưng, cho dù thế, Lăng Diệu Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng, lại mất trí — xâm hại tôi! Tôi không có biện pháp,cũng không có cách nào chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249420/quyen-12-chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.