Trong phòng ngủ tối đen, ở một nơi nào đó lộ ra chút ánh sáng le lói nhỏ bé nơi góc phòng. Nhiếp Học Văn co người lại trong chăn, cầm điện thoại di động lén lút bấm gọi.
"Mẹ, khi nào mẹ về?" Nhiếp Học Văn dùng giọng mũi, thì thào nói: "Con đã để dành được một trăm bốn mươi lăm vạn rồi mẹ."
"Học Văn ngoan, mẹ cũng rất muốn về với con." Giọng nói dịu dàng của Đái Kiều Nhu từ trong điện thoại di động truyền đến, cô nhỏ nhẹ nói: "Chỉ cần con nghe lời mẹ làm những việc mẹ sai bảo thì khi rảnh rỗi mẹ sẽ bay trở về thăm con."
Nhiếp Học Văn khụt khịt mũi, tay nhỏ xoa xoa hai mắt, nói: "Mẹ à, con không muốn làm một đứa trẻ hư."
Ngày hôm nay, cậu lừa gạt tiền của dì, cố ý cho dì cắn một miếng táo, đã vậy còn đòi năm vạn tiền của dì.
Dì đã rộng lòng tha thứ không trách cậu, cũng không hờ hững và lạnh nhạt với cậu mà thậm chí dì còn lên lầu lấy tiền đưa cho cậu… Nhưng việc này cậu không thể để cho ba biết được, sở dĩ cậu làm vậy là vì muốn gom góp tiền đến thăm mẹ mình.
Vì vậy, cậu mới đối xử tàn ác với dì như vậy, còn nói dối với ba và bà nội khiến dì đau lòng phải rời khỏi ngôi nhà này.
"Con trai ngốc, con không phải là đứa trẻ hư mà chỉ là một đứa trẻ ngoan muốn gặp mẹ mình thôi." Đái Kiều Nhu vừa cười ha hả trong điện thoại vừa an ủi Nhiếp Học Văn, nói: "Mẹ chờ con đến nước Pháp tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-tong-giam-doc-phong-ngua-toi-day/554755/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.