Vương Kiên tức giận Vương Nhất Trì một lúc rồi lại thôi, anh có tức thì thằng em của anh cũng đi rồi. Vương Kiên ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Ngọc, ân cần hỏi han.
- “ Vợ, em có muốn ăn gì không? Em có đói không? Em có mệt không? ”
Trần Thanh Ngọc lắc đầu, cô đã ăn bữa sáng no rồi.
- “ Nhìn anh và Nhất Trì cứ như hai đứa trẻ vậy. ”
- “ Nó 23 tuổi đầu rồi mà cứ như thằng nhóc, cũng bởi lẽ là em út nên mới như vậy. ”
- “ Đối với gia tộc mà nói, anh em hoà thuận đã là một điều rất tốt rồi. ” Hứa Giai Kỳ
- “ Dạ mẹ, chúng con không đấu đá tranh giành quyền lực. Mẹ con lúc sinh thời dạy bảo chúng con rất nhiều thứ, không vì địa vị mà chia rẽ tình anh em. Tuy mẹ con làm nhiều việc có lỗi với vợ chồng con nhưng thật tâm mẹ con cũng chỉ vì trả thù những việc mà ba con đã gây ra cho mẹ trong quá khứ. ” Vương Kiên
- “ Mẹ không hiểu rõ chuyện của Vương Gia nhưng mà mọi chuyện đã qua, cũng không thể quay trở lại. Chi bằng hãy sống tốt hơn. ” Hứa Giai Kỳ
- “ Vương Gia cũng mong muốn như vậy, những sai lầm trong quá khứ cũng chính là bài học cho thế hệ sau này. ” Vương Kiên
- “ Là gia tộc lớn từ xưa, mẹ biết Vương Gia từ bao đời nay luôn coi trọng việc chọn người thừa kế. Nhưng cũng đừng vì thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560487/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.