Đêm hôm đó, ai ai cũng ngủ ngon, hai đứa bé và Trần Thanh Ngọc cũng như vậy. Hai con của cô rất ngoan, không quấy khóc đòi mẹ, Trần Thanh Ngọc thật sự khó hiểu, suy nghĩ một hồi lâu cô nghĩ hai đứa giống chồng cô rồi.
Buổi sáng, tất cả mọi người đều đã ngủ dậy. Càng bất ngờ hơn khi thấy Trần Thanh Ngọc tỉnh lại rồi, ai cũng không giấu nổi vui mừng.
- “ Sao mà mọi người nhìn con dữ vậy? Mọi người không về nhà, cứ muốn ở đây làm gì, cực lắm. ” Trần Thanh Ngọc tay bế con, cô hỏi
- “ Cháu chưa bình an thì làm sao mà yên tâm về nhà. ” Hoàng Vũ Khải nói
- “ Đúng rồi ” tất cả cùng đồng thanh
- “ Cháu không sao hết, khi sinh thì ai chẳng như vậy. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Mẹ tròn con vuông là tốt rồi ” Vương Mặc nói
Hứa Giai Kỳ và Chu Thanh Nga ngồi bên cạnh giường của Trần Thanh Ngọc, trên tay bế một đứa trẻ.
- “ Thanh Ngọc, con định đặt tên như thế nào cho hai đứa bé. ” Hoàng Khải Thiên hỏi
- “ Con không biết, chồng con đặt mà ba. Con cũng không biết đặt tên nào cho hay nên cứ để anh ấy đặt tên. ” Trần Thanh Ngọc
- “ Vương Quốc Hùng - mạnh mẽ, thông minh. Vương Ngọc Anh - dịu dàng, trí tuệ. Mọi người thấy sao? ” Vương Kiên
- “ Rất hay, có ý nghĩa mong chúng sau này đều giỏi giang, thành đạt. ” Vương Quốc Đạt
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560486/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.