Anh em ruột thịt, cùng máu mủ nhưng lại không bằng anh em kết nghĩa. Gặp nhau không chẳng thể nói với nhau được một câu.
Vương Kiên đặt cặp lồng canh gà hầm lên bàn, khuôn mặt ủ rũ ngồi xuống
- “ Chồng, anh đừng buồn. Em sẽ cố gắng nói chuyện khuyên giải với anh ấy giúp anh. ”
- “ Không sao đâu, anh không muốn em vì anh mà chịu liên lụy. Hãy cứ để anh tự giải quyết. ”
- “ Nhưng mà.... ”
- “ Không nhưng nhị gì hết, em ăn đi rồi nghỉ ngơi. Đừng làm việc quá sức. ”
- “ Anh ăn chưa, các con đã ăn uống gì chưa? ”
- “ Anh và các con ăn hết rồi, em yên tâm. Giờ thì ăn đi. ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu rồi ăn trưa, vừa lúc ấy Đỗ My Hà và Lương Thu Trang cầm cơm chưa đi vào.
- “ Anh Kiên, Thanh Ngọc. ”
- “ Xong việc rồi à, những người còn lại đều ăn ở căng tin sao? ” Trần Thanh Ngọc hỏi, Vương Kiên gật đầu thay cho lời chào
- “ Có lẽ là như vậy á, mình cũng không rõ lắm ” Lương Thu Trang đáp
- “ Vợ với hai em cứ ngồi ăn đi, anh ra ngoài một lát. ”
- “ Anh đi cẩn thận ” cả ba người cùng nhau nói
Vương Kiên đứng dậy rời khỏi phòng họp của khoa ngoại.
- “ Ghê nha, được chồng mang cơm đến. Sướng nhất bạn, nhưng sao lại ăn canh không thế? ” Đỗ My Hà
- “ Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560417/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.