Đúng 8h30, Trần Thanh Ngọc cùng y tá đi sang các phòng kiểm tra sức khỏe của từng bệnh nhân.
Mỗi một người bệnh, cô hỏi han rất ân cần. Vì vậy, ai cũng yêu mến cô. Dù Trần Thanh Ngọc là bác sĩ hay là trưởng khoa, đối với người bệnh, cô rất tận tâm.
Cô hiện tại đang mang thai nên không thể tham gia phẫu thuật, càng không tiếp xúc với quá nhiều thuốc có hàm lượng cao. Chỉ nên tiếp xúc với vitamin, kháng sinh,.....
Trần Thanh Ngọc hiện tại chỉ được làm những việc nhẹ, không làm những việc gây ảnh hưởng đến con cô.
Cô bước đến hỏi thăm từng người một, nở nụ cười nhìn họ. Thăm khám kĩ càng xong thì cô mới an tâm rời đi.
Cô ngồi trong phòng họp làm việc, Trần Thanh Ngọc không ngồi trong phòng trưởng khoa. Bởi cánh cửa phòng họp luôn mở, nếu có người tìm cô thì cũng dễ dàng hơn.
10h trưa, Vương Hải đem tập tài liệu qua cho Trần Thanh Ngọc. Để xin ý kiến và chữ ký của các trưởng khoa, anh đi qua phòng họp nhưng không để ý đến cô, anh gõ cửa phòng trưởng khoa nhưng không thấy ai phản hồi. Anh định đi về thì thấy cô ngồi trong phòng họp, chắc vừa rồi anh không để ý.
Vương Hải cầm tập tài liệu đi vào, đặt xuống trước mặt Trần Thanh Ngọc, ngồi xuống ghế.
- “ Em ý kiến rồi kí tên vào nhé, để anh gửi lên cho phó giám đốc. ”
- “ Dạ vâng, anh cực quá. ” Trần Thanh Ngọc dừng công việc, cô làm công việc mà Vương Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560415/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.