7h sáng, Trần Thanh Ngọc vẫn ngủ, cả một đêm hôm trước cô không ngủ được một chút nào. Anh đã sớm tỉnh dậy, ngắm nhìn cô vợ của anh ngủ ngon.
Anh vén lọn tóc qua sau tai cho cô, khẽ mỉm cười nhìn vợ mình trong lúc ngủ. Cảm giác này thật sự rất bình yên, cái bình yên sau ba năm đầy những đau khổ và dằn vặt.
Anh nếu có dịp quay lại New York, nhất định anh phải trừng trị mẹ anh thích đáng. Và đương nhiên anh sẽ nói với Vương Gia, để Vương Gia xem xét. Càng dung túng, mẹ anh càng không biết sợ.
8h sáng, Trần Thanh Ngọc mở mắt tỉnh dậy, quả là một giấc ngủ ngon. Cô thấy Vương Kiên ánh mắt chằm chằm nhìn mình.
- “ Hôm qua em không ghen? ”
- “ Việc gì tôi phải ghen? Phụ nữ hiện đại đánh son chứ không đánh ghen. ”
- “ Thật sự không ghen sao? Một chút cũng không? ”
- “ Tất nhiên là tôi không ghen, ghen thì được gì. Ở đây làm gì, qua với cô nhân tình của anh đi. ”
- “ Thật ra chẳng có cô nhân tình nào ở đây cả, tất cả chỉ là giao dịch giữa anh và cô ta. Hai bên đều có lợi nhưng anh thấy mình không có lợi gì cả. Cô ta cần tiền còn anh thì cần em ghen. Nhưng mà em không ghen, cô ta làm xong nhiệm vụ thì đi thôi. Anh bày ra kế hoạch này là quá vô ích rồi, vừa mất tiền vừa không được gì. ” Vương Kiên thú nhận
- “ Thế những âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560382/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.