Sáng hôm đó, Trần Thanh Ngọc tỉnh dậy, phát hiện ra cô và Vương Kiên hôm qua lại " ân ái " với nhau. Đây chẳng phải là lợi dụng lúc cô đang say mà hành sự hay sao? Cô chẳng nhớ gì cả, có lẽ là do uống quá nhiều.
Hôm nay phải đi làm sớm, ngày đầu tiên nhậm chức mà đi làm muộn thì còn đâu ra thể thống gì nữa. Cấp trên mà đi làm muộn thì làm sao có thể nêu gương cho cấp dưới.
Nói là làm, Trần Thanh Ngọc hất tay Vương Kiên ra, rời khỏi giường. Nào ngờ Vương Kiên giữ chặt quá, cô không tài nào dậy được.
" Có nên tát một phát không nhở, nếu mà không tát thì sẽ muộn giờ làm mất. "
Trần Thanh Ngọc đánh liều tát Vương Kiên, anh vì đau mà mặt mày nhăn nhó, mở mắt tỉnh dậy.
- “ Sao em lại đánh anh vậy? Anh có làm gì đâu? ”
- “ Anh có dậy không thì bảo? Bỏ ra để tôi còn đi làm, anh nghĩ ai cũng như anh à. Còn nữa, ai cho anh lợi dụng tôi? ”
- “ Đương nhiên là có dậy, em đi làm anh không cấm nhưng mà hôm qua người châm lửa là em đấy. ”
- “ Tôi? Tại sao lại là tôi? Anh đừng có bịa đặt ” Trần Thanh Ngọc ngơ ngác, cô thật sự đụng chạm Vương Kiên trước sao
- “ Uống rượu nhiều thì làm sao em nhớ được. Nào, đưa em đi rửa mặt. ” Vương Kiên bế cô vào phòng tắm
- “ Thả tôi xuống, tôi tự đi được. ” Trần Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560376/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.