Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Ngọc sau khi từ Vương Thị quay về thì thất vọng, cô không biết Vương Kiên đã đi đâu. Sao cô hỏi ai cũng không có được câu trả lời, hay là Vương Kiên không cho họ nói. Anh không muốn gặp cô đến vậy sao? Cô lướt danh bạ trong điện thoại, nhìn thấy số điện thoại có tên “ Vương Kiên ” Trần Thanh Ngọc nghĩ liệu đây có phải số của Vương Kiên hay không? Cô ấn gọi thử, chuông kéo dài rất lâu. Kết quả vẫn là không liên lạc được, không phải một cuộc mà là nhiều. Đã thất vọng lại càng thất vọng.

Hoàng Vũ Khải, Hoàng Khải Thiên, Hứa Giai Kỳ, Hoàng Khải Minh, Lam Tuyết Hoa, Hoàng Khải Phong và Vương Nghiêm cùng đến bệnh viện thăm Trần Thanh Ngọc. Nhưng bước vào lại chẳng thấy người đâu? Cô có thể đi đâu được chứ?

Cố Nam biết tin liền chạy đến, chẳng lẽ cô đến Vương Thị hay sao?

- “ Mọi người hãy bình tĩnh, không biết là Hoàng Tiểu Thư có điện thoại bên người không? ” Cố Nam

- “ Hình như là có ” Hoàng Khải Minh suy đoán

- “ Vậy Hoàng Tổng hãy thử gọi cho Hoàng Tiểu Thư xem sao? ” Cố Nam

Hoàng Khải Minh gật đầu, anh lấy điện thoại gọi cho Trần Thanh Ngọc.

Trần Thanh Ngọc đang ngồi ở công viên thì cô nhận được cuộc gọi từ Hoàng Khải Minh.

- “ Alo ”

- “ Em đang ở đâu? Quay lại bệnh viện ngay lập tức ” Hoàng Khải Minh nói lớn

Tiếng nói của Hoàng Khải Minh cứ như muốn hét vào tai của Trần Thanh Ngọc vậy.

- “ Em biết rồi. Mà xuất viện đi, em khoẻ rồi. Em không nằm ở đó nữa đâu, còn phải về nước với mẹ nữa. ” Trần Thanh Ngọc đáp lại

- “ Cứ quay lại bệnh viện rồi nói gì thì nói, mọi người đang ở đây hết rồi. ” Hoàng Khải Minh

- “ Ok, biết rồi. Chờ em tí ” Trần Thanh Ngọc nói xong thì tắt kết nối, cô bắt xe về bệnh viện

- “ Nó đang về rồi, mọi người yên tâm. ” Hoàng Khải Minh

Tất cả nghe Hoàng Khải Minh nói vậy cũng yên tâm phần nào. Hoàng Khải Minh cũng nhận thấy tính cách của em gái anh cũng có chút thay đổi.



- “ Bác sĩ Cố, khi nào thì có thể xuất viện. Nó không muốn ở lại. ” Hoàng Khải Minh nhìn Cố Nam

- “ Nếu Hoàng Tiểu Thư bình phục hoàn toàn rồi thì sẽ xuất viện được, nhưng cứ để tôi khám tổng quát lại một lần nữa. ” Cố Nam

Hoàng Khải Minh gật đầu, anh không biết khi nhìn thấy Vương Nghiêm thì cảm xúc của Trần Thanh Ngọc sẽ như thế nào.

30 phút sau, Trần Thanh Ngọc đã có mặt ở bệnh viện. Cô đi lên phòng bệnh của mình, Trần Thanh Ngọc nhìn xung quanh. Ai cô cũng quen nhưng Vương Nghiêm thì không, cô cảm thấy đứa trẻ ấy giống một người nhưng lại không biết người đó là ai.

- “ Em về rồi, mọi người ở đây làm gì. Ai kia? ” Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Nghiêm nói

- “ Về rồi thì tốt, đứa bé là ai không sớm thì muộn cháu khắc biết. Giờ thì để bác sĩ khám bệnh cho cháu. ” Hoàng Vũ Khải nói

- “ Vâng ” Trần Thanh Ngọc

Cố Nam khám sàng lọc cho Trần Thanh Ngọc một hồi thì xong, anh nói.

- “ Hoàng Tiểu Thư sức khỏe tốt, có thể xuất viện được. Nhưng không được vận động quá mạnh, đặc biệt không tham gia phẫu thuật trong vòng một tháng. ” Cố Nam

- “ Anh biết em là bác sĩ? ” Trần Thanh Ngọc hỏi

- “ Cùng trong nghề Y, chỉ cần nhìn qua là biết rồi. ” Cố Nam

- “ Ngoài phẫu thuật thì những việc khác em vẫn được làm, đúng không? ” Trần Thanh Ngọc

- “ Đúng vậy. Xin phép gia đình, Hoàng Tổng theo tôi làm giấy xuất viện. ” Cố Nam

Hoàng Khải Minh gật đầu, cả hai chào Hoàng Gia rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Vương Nghiêm thật sự đau lòng, em cứ nghĩ mẹ em sẽ nhớ em nhưng vì sao mẹ lại không nhận ra em. Em không biết ba em hiện giờ ở đâu? Làm gì? Sống như thế nào? Em nhớ chị của mình? Nhưng em không biết chị mình học ở đâu?



Hoàng Khải Phong nhìn thấy, em an ủi Vương Nghiêm. Mong Vương Nghiêm sẽ cố gắng, vượt qua nỗi buồn.

- “ Con đã đi những đâu? Tại sao lại đi? ” Hoàng Khải Thiên hỏi

- “ Con đi chơi cho khuây khỏa thôi chứ chẳng đi đâu cả. ” Trần Thanh Ngọc nói dối, cô đâu có ngu mà nói thật

- “ Đi những nơi nào? ” Hoàng Khải Thiên tạm tin, ông vẫn muốn hỏi thêm

- “ Thì con đi công viên cây xanh. Bảo tàng trưng bày bảo vật, nếp sống văn hóa của thời xưa. Triển lãm nghệ thuật. ” Trần Thanh Ngọc đáp

Hoàng Khải Thiên không hỏi gì nữa, Trần Thanh Ngọc không lộ mặt nói dối nên không ai nghi ngờ gì.

- “ Đứa bé bên cạnh Tiểu Phong là ai đấy mọi người. Con nuôi của anh hai sao? ” Trần Thanh Ngọc

Lam Tuyết Hoa đang uống nước, nghe Trần Thanh Ngọc nói như vậy. Xém chút nữa là cô sặc, có khi còn ho trước mặt gia đình chồng nữa.

Hứa Giai Kỳ vỗ lưng Lam Tuyết Hoa, nhẹ nhàng hỏi.

- “ Con không sao chứ? ”

- “ Dạ con không sao, chỉ bị sặc chút thôi mẹ ạ. ” Lam Tuyết Hoa đáp

Ai cũng há hốc mồm trước câu nói của Trần Thanh Ngọc, vợ chồng Hoàng Khải Minh đâu đến mức phải xin con nuôi.

- “ Ủa bộ mình nói sai gì hả ta??? ” Trần Thanh Ngọc nghĩ thầm

- “ Cháu không phải nôn nóng, sẽ sớm biết thôi. Không phải con nuôi của anh trai và chị dâu cháu đâu. ” Hoàng Vũ Khải

- “ Vâng, dù sao cháu rất muốn biết đứa bé kia tại sao lại ở đây. ” Trần Thanh Ngọc

Từng câu từng chữ của Trần Thanh Ngọc như một nhát dao đâm vào tim của Vương Nghiêm. Mẫu tử nhìn nhau nhưng không thể nhận nhau, cảm giác đó rất đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.