Mộ Viên Bách đã chuẩn bị xong việc Vương Kiên yêu cầu, bây giờ chỉ cần Vương Kiên đồng ý là sẽ thực hiện thành công.
- “ Hành động đi rồi đem xác cô ta trả cho Nghiêm Gia. Xử lý gọn gàng, sạch sẽ, không được lộ ra sơ hở. ” Vương Kiên ra lệnh
Mộ Viên Bách gật đầu. Thuỷ tinh vỡ vụn đã được rải ở dưới chân cầu thang, nước cũng đã được đổ vào đó. Thuộc hạ của Vương Kiên đưa Nghiêm Tuyết Tình lên lầu hai rồi đẩy ngã cô ta xuống. Nghiêm Tuyết Tình gào thét trong đau đớn, cô ta chịu nhiều hơn mười lần so với Trần Thanh Ngọc năm đó.
Nghiêm Tuyết Tình đau đớn, đau đớn đến tận xương tủy. Nó còn đau hơn bị bị người của Vương Kiên hành hạ, đau tận vào sâu bên trong.
Vương Kiên tay cầm súng, anh chuẩn bị bắn và kết liễu cuộc đời của Nghiêm Tuyết Tình. Nhưng trước khi bắn chết, anh cũng muốn nói với cô ta vài câu.
- “ Nghiêm Tuyết Tình, cô sắp chết rồi. Kiếp này của cô, yêu tôi chính là sai lầm. Kiếp sau hãy sống tốt hơn, đừng bao giờ yêu người không yêu mình. ”
Nghiêm Tuyết Tình vào giờ phút này mới hoàn toàn hối hận vì những việc mình làm, bây giờ hối hận thì cũng không còn kịp nữa. Cô ta chỉ thều thào, trăn trối những lời cuối cùng trước khi lìa xa cõi đời.
- “ Vương Kiên.....giết đi.....tôi đâu còn gì để mất nữa.....bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.... nếu có kiếp sau....tôi sẽ không sống....cuộc đời như thế này.... nữa....dù giàu.... nghèo....hay bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560266/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.