Hoàng Khải Minh sau khi nói chuyện với Cố Nam thì quay trở lại phòng bệnh của Trần Thanh Ngọc. Anh thấy dáng vẻ đang ngủ gục của Vương Kiên, có lẽ rất mệt mỏi. Anh không đánh thức Vương Kiên, để mặc cho anh ngủ.
" Có lẽ anh ta đã không có một giấc ngủ ngon rồi. 3 năm sống chỉ có hận thù và chăm sóc trẻ nhỏ, nghĩ lại thấy thương chứ không thể trách được. Mặc dù gây ra đau khổ cho em gái mình nhưng cũng vì hai chữ tình yêu mà ra cả. Ai trách ai được. " Hoàng Khải Minh nghĩ
Hai tiếng sau, Vương Kiên tỉnh dậy. Thấy Hoàng Khải Minh ngồi đó, Vương Kiên ngạc nhiên.
- “ Anh vào từ khi nào vậy? ” Vương Kiên hỏi
- “ Cũng khá lâu rồi, thấy anh ngủ nên tôi không muốn đánh thức. ” Hoàng Khải Minh đáp
Vương Kiên gật đầu, anh đứng dậy đi đến chỗ Hoàng Khải Minh.
- “ Hoàng Tổng, có lẽ tôi không ở lại đây được nữa. Người Vương Gia ở đây chỉ làm Hoàng Gia thêm tức giận mà thôi, tôi nên về. Cũng nên sớm giải quyết Nghiêm Tuyết Tình, nếu cô ấy tỉnh lại mà nhìn thấy tôi cũng sẽ không vui. ”
Vương Kiên nói, trong giọng nói gợi chút đượm buồn. Là sự tiếc nuối, tiếc không thể bên cạnh người mình yêu.
- “ Nếu em gái tôi tỉnh lại thì anh thật sự không muốn đến đây thăm nó sao? ” Hoàng Khải Minh hiểu, Hoàng Gia mà nhìn thấy Vương Kiên ở đây sẽ rất tức giận.
- “ Không ” Vương Kiên lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560254/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.