5h sáng, khi 2 người vẫn còn đang say giấc thì Lâm Doãn Khanh đã nhẹ nhàng mở cửa phòng của anh ra và bà ta đã nhìn lén 2 người rồi gật đầu hài lòng song mỉm cười vui vẻ. Sau đó bà ta quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời đã chiếu lên cao làm cho không khí mùa đông lạnh lẽo thêm ấm áp. Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc lúc này vẫn còn đang ôm nhau ngủ say giấc trên chiếc giường lớn.
Cô lúc này vì bị ánh nắng chiếu vào khẽ mở mắt ra nhìn ngó xung quanh, nhìn kĩ thì thấy nơi này không phải phòng cô. Lạ thật!
Cô định đứng dậy thì cảm nhận được có ai đó ôm mình, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp như idol của anh.
- " Ahhhh...... " Cô bật dậy hét lớn lên, lấy chiếc chăn che hết cơ thể trần như nhộng của mình.
- " Em dậy rồi sao? " Anh tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng hét của cô vang lên
- " Anh ở yên đó, tôi vào nhà tắm một lát rồi sẽ nói chuyện với anh sau " Trần Thanh Ngọc nói
Cô mặc kệ con người đang ngồi ở kia rồi nhanh chân bước xuống giường, đột nhiên bên dưới truyền đến cơn đau làm cô phát khóc.
Thấy khuôn mặt cô biến sắc, anh tiến đến hỏi han.
- Có đau lắm không?
- " Không phải tại anh nên tôi mới ra nông nỗi này à, anh không được lại gần tôi. " Cô liếc nhìn anh đầy sự khinh bỉ
- Để tôi đưa em vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560034/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.