Lý Nhã Kỳ nhìn Minh Huy, tự hỏi trong thâm tâm của anh thực sự có hình bóng của cô ấy không. Tiêu Minh Huy nhìn Nhã Kỳ, sợ rằng cô ấy hiểu lầm, liền giải thích. Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã khựng lại, không thể thốt thành lời. Minh Huy biết trong lòng Nhã Kỳ đang đấu đá mâu thuẫn, anh muốn nói lại không thể nói được. Bất lực tột cùng, chỉ mong mọi chuyện sớm giải quyết xong để còn giải thích với cô ấy.
Mặc Hàn nhân lúc không ai để ý, hắn bước từ từ chậm rãi đến phía Hinh Nhi. Không may bị Minh Hằng phát hiện, nhanh tay kéo Hinh Nhi đứng trước mình, đồng thời tay đưa lên bóp lấy cái cổ trắng nõn, không ngừng lui về phía mép sân thượng.
Bị bóp mạnh, Hinh Nhi nhăn mặt, hơi thở không còn đều đặn.
"Nếu muốn cô ta chết thì cứ tiến thêm bước nữa!"
"Đừng, tôi dừng"
Mặc Hàn thấy thế liền dừng bước, hắn bối rối lo sợ.
"Cô đừng làm càn, nếu không hậu quả cô gánh không ít đâu"
Tạ Minh Hằng nhếch mép. Gió bắt đầu thổi mạnh, thổi bay tóc cô ta. Minh Hằng vuốt mái tóc dài, bây giờ cô ta không còn gì để sợ nữa. Tất cả mọi thứ, mọi thứ đều đã mất hết.
"Các người làm được gì tôi?" Minh Hằng đưa một ngón tay ra trước mặt, lắc tay về hai bên, đầu khẽ lắc theo nhịp tay.
"Chẳng làm được gì tôi! Mọi thứ tôi có đều bị các người cướp mất. Bây giờ từng người phải trả lại tất cả "
Vừa dứt lời, Tạ Minh Hằng kéo Hinh Nhi ra đứng sát ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-tong-tai/1788454/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.