Lúc này trông Quý Bắc Thần như một đứa trẻ, ghé vào trong lòng Cố Nam Nam, dù cho Lâm Khả Nhi làm thế nào cũng không đứng dậy.
“Mình mới không cần, hổ cái như cậu, nhất định sẽ ăn thịt mình mất.”
Lâm Khả Nhi bị hắn nói từ mặt đỏ biến thành xanh tím, xanh mét, cuối cùng biến thành đen xì như đáy nồi hôi, giơ chổi lông gà đầy bụi lên lao về phía hắn.
“Tên gia hỏa này, thật không biết xấu hổ mà!”
“Không biết xấu hổ cũng vẫn còn hơn hổ cái.”
Lắng nghe cuộc nói chuyện ấu trĩ giữa hai người, Cố Nam Nam nhịn không được bật cười.
Cũng chỉ khi ba người bọn họ ở bên nhau thì bầu không khí mới có thể trở nên hài hòa và vui vẻ như thế.
Không có quá nhiều chuyện đau buồn, trò chuyện cùng mọi người là một cảm giác thư thái mà cô chưa từng có trước đây.
Cố Nam Nam khẽ gõ lên đầu Quý Bắc Thần, “Ăn đậu hủ đủ rồi thì đứng lên cho bổn tiểu thư, chẳng lẽ cậu không biết mình còn là người bệnh sao?”
Cố Nam Nam tham gia cùng bọn họ.
Sóng mắt Lâm Khả Nhi di chuyển, nhanh chóng khóa nó lại, rồi vặn lỗ tai hắn kéo lên.
Cố Nam Nam nhấp môi cười.
Thanh lịch tự phụ, tuấn dật soái khí đâu?
Ôn lương hiền thục, cao lãnh mỹ diễm đâu?
Này!
Tiết tháo của hai người đâu cả rồi?
Tiếng cười của ba người vang vọng khắp vườn hoa.
Có vẻ như đang cùng nhau trở về quãng thời gian vườn trường đã mất từ lâu, bây giờ, là đang thực tập với nhau.
Trường học cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851731/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.