Trong lòng Lâm Khả Nhi hụt hẫng, cánh môi động đậy rất nhiều lần, đều không lên tiếng.
Một số lời nói quá đả thương người khác, vừa nói ra sẽ thương tích đầy mình.
Cô không biết nói như thế nào mới có thể không làm Cố Nam Nam bị tổn thương.
Lâm Khả Nhi ôm Cố Nam Nam vào lòng, “Nam Nam, có một số thứ không phải chúng ta có thể kiểm soát một mình được, mình tin rằng cậu nhất định có thể tìm ra con đường thích hợp nhất cho sự sống còn của mình, nhưng cậu phải biết rằng, mặc kệ cậu đưa ra lựa chọn gì, mình cũng sẽ hỗ trợ cậu mà không chút do dự.”
Lúc này Mặc Lệ Tước đang dựa vào vách tường bên cạnh ô cửa và im lặng hút thuốc, đôi mắt đen sâu thẳm, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Tâm trạng Cố Nam Nam vui vẻ rất nhiều, mỉm cười.
“Còn nữa, bổn tiểu thư là ai chứ, con gián đánh không chết mà, chút chuyện đả kích này tuyệt đối không đả kích qua mình được.”
Được rồi, cô cũng đã đối xử khách quan với vấn đề.
“Đúng vậy, Nam Nam, gần đây công ty cậu kinh doanh thế nào. Chờ cậu ổn định ngồi vào vị trí tổng giám đốc rồi, mình sẽ ôm đùi cậu nha!”
Lâm Khả Nhi cũng buông lời vui đùa.
Căn phòng tối tăm và nặng nề tức khắc trở nên rộng mở tươi sáng.
“Ai da, nhìn cậu đi, được rồi! Đến lúc đó, mình sẽ đến vườn hoa của cậu đặt hàng trăm bó hoa, đưa cho nhân viên trong công ty mỗi người một bó.”
“Thật là hào phóng, mình đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851730/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.